Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 288: Chương 288
“Lang Lang, đói bụng rồi phải không? Ăn quả quýt lót dạ đi." Bà lão lấy ra một quả quýt nhưng không chia phần cho ba cô bé.
Chương 288: Chương 288
Trâu Hiền Thực tức giận, "Cô ta cố ý đấy, lòng dạ hiểm độc, muốn hại c.h.ế.t nhà chúng ta!"
"Ba, Thủy Lang lái xe ra khỏi thành phố rồi, đến di tích Dương Nam."
Mẹ kiếp vẫn chưa chở hết được?
Trâu Khải cau mày, "Ba nói là những đồ nội thất bằng gỗ đỏ này sao? Không thể nào, chắc chắn Thủy Lang xác định mua được mới mua, nếu không thì người xui xẻo đầu tiên chính là cô ta."
Sắc mặt của Trâu Hiền Thực hoảng hốt, đuổi theo Bí thư Lưu ra ngoài, "Bí thư Lưu, không cần đình chỉ chức vụ đâu, thực sự không cần đâu, tối nay tôi sẽ đưa bọn chúng... Bí thư Lưu, đợi chút, Bí thư Lưu!!"
Gần đến chạng vạng tối, Thủy Lang dẫn theo ba cô bé lại đi tới trong thôn..
Đây rõ ràng là một cái bẫy!
"Bà đang làm mất mặt tôi, hay là đang kéo chân tôi vậy? Ở một dịp trang trọng như thế này, bà đã cho thì đây sẽ là ấn tượng suốt cả đời, sẽ không còn cơ hội đền bù nữa. Bà muốn để người ta biết rằng, người bà nội luôn miệng nói thân thiết với tôi nhất lại chỉ tặng quà gặp mặt cho đám tiểu bối mỗi đứa một xu thôi sao?"
Nhà họ Ô và nhà họ Trịnh chẳng dính dáng chút họ hàng nào cả.
Bà lão: "..."
Nói đi cũng phải nói lại, những thứ này sau này cũng là tài sản của bọn họ.
Bà lão: "?"
Lập tức cúp điện thoại, gọi lại cho công xã Hồng Khánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây chính là bước đầu tiên Thủy Lang làm mềm thái độ với anh ta, cũng là bước đầu tiên chịu thua, anh ta nhất định phải bảo quản cho tốt.
"Là Thủy Lang mua." Nhìn thấy bên ngoài có đồ được chuyển đến thật, Trâu Khải cười nói, "Ba, những thứ đó đều là Thủy Lang mua, đặc biệt giao cho con bảo quản!"
"Ting ling ling!"
Một câu nói của nhân viên giao hàng đã châm ngòi cho cơn thịnh nộ nhẫn nhịn của Trâu Hiền Thực, "Kéo đi! Cút!"
Ba cô bé đồng thanh nói: "Bà ạ."
"Thằng khốn nạn!" Trâu Hiền Thực gầm lên, "Mày lấy đâu ra cái gan đó! Mày muốn hại c.h.ế.t cả nhà, mày còn không bằng trực tiếp lấy s.ú.n.g từ Bộ Công an về, b.ắ.n c.h.ế.t hết chúng tao đi, cho một cái c.h.ế.t thoải mái!”
Bà lão khựng lại, trả lời một tiếng: "Ừ."
"Có thịt! Thịt heo! Chú của cháu đặc biệt mua thịt từ công xã mang về."
Bà ta nghĩ, ở tuổi này, tích cóp được chút tiền đâu dễ dàng gì. Vậy mà hết người này đến người khác chỉ nhăm nhe túi tiền của bà!
"Theo quan hệ sau khi tôi kết hôn, gặp người bà yêu thương tôi nhất, xét theo mối quan hệ họ hàng này thì đây là lần đầu gặp mặt chính thức." Thủy Lang nhìn ra cửa, nơi một đám người tò mò đang đứng hóng chuyện: "Chút thể diện này, chẳng lẽ bà không muốn giữ cho tôi sao?"
Bà Khương móc từ túi ra ba xu, đưa về phía Thủy Lang: "Đại Nha..."
"Thủy Lang."
Thằng bại gia này muốn kéo cả nhà đi c.h.ế.t sao?!!!
"Ý tôi là quà gặp mặt." Thủy Lang ngồi xuống ghế bên cạnh: "Lần đầu gặp mặt, các cháu gọi bà, chẳng lẽ bà không cho đám tiểu bối chút quà gặp mặt sao?"
Mẹ kiếp còn có cả đồ sứ cổ nữa sao?
"Dừng tay!" Trâu Hiền Thực cuối cùng nghiến răng nghiến lợi lên tiếng, "Lại là Thủy Lang!"
Trâu Hiền Thực: "?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyển hết vào đi." Trâu Khải chỉ vào phòng khách, "Để ở đây là được."
Trâu Hiền Thực tức giận, cau mày, "Có người hãm hại mày? Là ai! Ai to gan như vậy, dám ngang nhiên hãm hại nhà họ Trâu chúng tao! Kéo người ra đây cho tao, tao phải để cho tên kia..."
"Ba!"
Trâu Hiền Thực đi tới, bình tĩnh lại, nghe điện thoại, "Ai vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cháu gái lớn thì không giống vậy. Dù bà ta luôn miệng nói rằng Lăng Nhi là đứa gần gũi với mình nhất nhưng ngay cả chính bà cũng không tin điều đó. Từ bé đến lớn, số lần bà ta bế cháu gái lớn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chưa bao giờ thân thiết. Cho nên nếu như bây giờ bà ta không cho tiền, sau này khi Thủy Lang nhận được phần tài sản nhà nước trả lại, cô sẽ có lý do chính đáng để không cho người bà nội này một đồng nào.
"Bí thư Lưu! Bí thư Lưu ông đợi chút, thực sự không phải như ông nghĩ đâu, cũng không phải như ông thấy đâu, tôi đã nói rồi, không phải tôi, là con trai út của tôi Trâu Khải!"
Trâu Hiền Thực đột nhiên dừng lại, một lúc sau mới nói: "Kéo đến nơi khác, còn những thứ còn lại để mày bảo quản, đều kéo đến nơi khác, không được để những thứ này xuất hiện ở khu vườn hương tràm."
Trâu Hiền Thực: "..."
"Lần đầu?" Bà lão suýt chút nữa bật cười ra tiếng: "Lúc ba của chúng nó còn bé, bà còn nhìn thấy anh ta cởi truồng, đừng nói là chúng nó, còn bảo lần đầu gặp mặt."
Trâu Hiền Thực: "..."
Bà Khương đầy vẻ đắc ý dẫn một lớn ba nhỏ đi vào trong nhà, giống như vừa đánh thắng một trận lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một xe tải đồ nội thất bằng gỗ đỏ, đỗ ngang nhiên trước cửa nhà họ Trâu, những người nhà cán bộ khác đi qua đều ngạc nhiên nhìn.
"Nhà nấu gì vậy?"
Trâu Hiền Thực chỉ vào chiếc xe tải không chịu đi bên ngoài, "Những thứ kia là gì, là mày mua chứ còn ai vào đây?"
Trâu Khải đánh giá sắc mặt của cha, "Ồ" một tiếng, "Được."
Thủy Lang bóc vỏ quả quýt, chia một nửa cho ba cô bé, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm bà lão: "Phản ứng chút đi."
Bà lão đã đợi sẵn ở cổng từ lâu. Thấy chiếc xe hơi chạy tới, bà vội đưa tay ra hiệu dừng lại: "Lăng nhi, tối nay về nhà ăn cơm đi, chú của cháu biết cháu về, đã đặc biệt từ trường học ở công xã chạy về rồi."
Làm sao bà ta có thể để cháu gái lớn thực hiện được ý đồ?
Đợi ba đi rồi, anh ta sẽ cho người chuyển vào.
Bà ta còn chưa đủ ăn, làm gì có chuyện cho con gái nhà người ta!
"Xin hỏi, có thể bắt đầu dỡ hàng không?"
"Làm gì thế?" Thủy Lang nhận lấy ba đồng xu từ tay bà lão, ánh mắt lạnh lùng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xe hơi rẽ vào sân gạch lớn trước cổng, đám người trưởng thôn và Trịnh Đại Trụ cố tình đến chờ đều tỏ vẻ thất vọng.
Xong rồi!
Không ngờ, vừa về quê lại đụng phải cô cháu gái lớn!
"Sao lại dừng tay?" Trâu Khải ngơ ngác nhìn cha, "Ba, đây là đồ Thủy Lang mua, đồ giao cho con bảo quản, chẳng lẽ ba không muốn để con quản lý sao?"
Ô tô của Bí thư Lưu đã đi mất.
Bí thư Lưu dừng bước, quay đầu lại, "Hôm trước là một đứa cháu, hôm nay là một đứa con trai út, mai là cái gì? Tôi sẽ đến bên kiểm tra kỷ luật đảm bảo trước, thời gian này ông cứ ở nhà trước đã, đến lúc nào quản lý tốt được những đứa cháu này, lúc đó hãy nói chuyện khôi phục công tác!"
Trâu Khải ôm mặt, vẻ mặt kinh ngạc, "Ba, ba nói gì vậy!"
"Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha." Thủy Lang nhận lấy quả quýt, hơi hất cằm về phía bà lão: "Gọi bà đi."
Trâu Khải đột nhiên chạy từ tầng hai xuống, mặt đầy vẻ phấn khích, chưa kịp đến gần đã bị tát một cái, lập tức choáng váng tại chỗ.
Trâu Khải vô thức lắc đầu, "Không phải."
"Cái đầu óc này của mày bị nước vào rồi sao?!"
Con trai lớn có thể không cho bà ta một xu nào nhưng cả đời vẫn là con trai của bà ta.
Bọn họ biết bà ta sẽ không cho, cố tình giăng bẫy để bà ta sa chân vào.
Trâu Hiền Thực nắm chặt tay, tức giận đến nỗi nổi cả gân xanh.
Ở trên trên thành phố bị con trai lừa tiền, bà ta mới vội vã quay về quê trong đêm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.