Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 187: Chương 187

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 187: Chương 187


Ngay cả người lớn cũng không chịu nổi, huống chi là trẻ con, bọn họ là sốt ruột từ tận đáy lòng, thật sự rất muốn ăn, bọn họ đã lớn như vậy, còn chưa bao giờ muốn ăn thứ gì nhiều như vậy.

“Chị ơi, cho em ăn một xiên được không?”

Chương 187: Chương 187

“Chờ xem thì chờ xem, chờ xem các cậu ăn đồ ăn cho lợn!”

Thủy Lang bốc mỗi loại một thanh cho vào chảo dầu đang sôi, kêu xèo xèo, dầu nóng bắt đầu sôi, kêu ùng ục, hương thơm tràn ngập bên trong ngõ Ngô Đồng.

“Chị Đại Nha, em đưa búp bê của em cho chị chơi. Chị có thể cho em một xiên được không?"

Nhưng cũng biết mình đã từng coi thường ba bé gái này, ba bé gái này chắc chắn rất ghét mình.

Những xiên đầu tiên đổi màu, đã được chiên chín, Thủy Lang gắp một que xiên gà, xiên thịt, xiên mực đặt lên mâm bên cạnh, dùng chổi phết một lớp ớt bột, nước sốt ngọt, dầu vừng và hạt mè trắng, tương ớt ngọt tự làm với bột thì là và các nguyên liệu khác.

Bọn trẻ vừa rồi không dám vây quanh Thủy Lang, bây giờ vừa nhìn thấy xiên thịt trên tay Đại Nha, tất cả lập tức xúm lại nhìn xiên thịt nhỏ thơm phức, nóng hổi, óng ả phủ đầy nước sốt, điên cuồng ch** n**c miếng.

Đại Nha là người cao nhất, quan trọng là đang đứng sát bên người mợ nhỏ, là người đầu tiên đưa tay nhận lấy một nắm xiên lớn, cẩn thận không để nước sốt nhỏ giọt xuống quần áo mới và giày da mới.

Mọi người trong ngõ trước sau đều ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, lúc này vừa tan sở, còn chưa ăn cơm, bụng đang cồn cào phản ứng với chảo dầu đang chiên xiên.

Những đôi mắt to nhỏ không phải đang nhìn chằm chằm vào cái miệng đỏ mọng của Thủy Lang, thì cùng nhìn chằm chằm vào nắm xiên que còn rực rỡ, hấp dẫn hơn cả hoa trên tay cô.

Nhị Nha và Tam Nha còn chưa được ăn, một nhóm trẻ em đã nhịn không được tỏ ra bộ dạng đáng thương hướng về phía Đại Nha tưởng chừng như vô hại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những tiếng nuốt nước bọt và tiếng bụng đói kêu gà lần lượt vang lên, át đi tiếng chảo dầu sôi.

Kỳ thực cũng không phải giả vờ, bởi vì Thuỷ Lang đứng bên cạnh bếp ga, một xiên lại một xiên đưa vào miệng lột ra, không ngừng phát ra âm thanh ngon lành khiến người ta không kìm được mà ch** n**c miếng.

Một giờ sau, cho dù là người lớn nói Thủy Lang lãng phí đồ ăn trước đó, hay là lũ trẻ con cười nhạo ba bé gái phải ăn đồ ăn cho lợn, tất cả đều trợn tròn mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vội vàng cắn một miếng, mềm mềm dai sai, nước sốt ngọt như mật ong k*ch th*ch vị ngon, cắn một miếng thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, Nhị Nha liền cắn tiếp miếng thứ hai, miếng thứ ba, hoàn toàn không thể dừng lại được!

“Chẹp chẹp chẹp...”

“Sau này tôi sẽ không bao giờ gọi các cậu là đồ nhà quê nữa. Tôi tự gọi mình là đồ nhà quê. Cậu có thể cho tôi một xiên được không?”

Cho nên vừa mở miệng, đã vô thức tỏ ra đáng thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên hai bếp ga đặt hai cái chảo đổ đầy dầu, dưới bàn bày một dãy chậu, trong chậu chứa đầy những cái kim đan có độ dày khác nhau, xâu các loại nguyên liệu nấu ăn thành từng chuỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có xiên gà, xiên thịt heo, xiên mực, xiên cá đù vàng, xiên cá diếc, xiên đậu phụ khô, xiên đậu khấu, xiên rau xanh, xiên tỏi tây, xiên bắp cải, xiên cà tím, xiên khoai tây...

Thủy Lang hài lòng, cảm thán một tiếng: “Chính là hương vị này! Ngon quá!”

Lần đầu tiên Nhị Nha nhìn thấy một đàn mực, khi mợ nhỏ lấy ra, cô bé chưa từng nhìn thấy bao giờ, khi về nhà, tận mắt nhìn thấy mợ nhỏ cắt từng xúc tu của mực rồi xâu từng miếng vào kim đan len, còn có thịt mực ở những chỗ khác cũng được cắt thành từng miếng xiên vào nhau, bây giờ khi chiên lên hương vị thơm ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.

“Ừng ực ừng ực...”

“Ăn đồ ăn cho lợn đi. Đợi lát nữa nhìn ba người các cậu ăn đồ ăn khó ăn của lợn!”

“Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha.” Thủy Lang phết nước sốt mật ong ngọt ngào lên que xiên trên tay mà không rắc thêm ớt bột: “Cầm lấy chia nhau ăn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 187: Chương 187