Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 358
"Không động được cũng phải di chuyển. Nếu không muốn bị đóng băng thì phải chịu đựng." Kỳ thật Diệp Gia cảm thấy có chút bức bách, nhưng nàng vẫn kiên trì nói: "Hai muội có ai rảnh không, đi theo ta một chuyến, ta sợ một mình không xách nổi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp tứ muội nhanh nhẹn gói một hộp thức ăn khác. Một mặt giả bộ, một mặt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua. Thấy Diệp Gia quấn như con gấu, không nhịn được mà cười: "Tỷ tỷ, tỷ quấn dày như vậy, chân có thể cử động được không đó?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 358
Nhắc mới nhớ, hộp thức ăn này là bọn họ mang về từ Luân Đài về. Ở Luân Đài có món bánh bao nướng với thịt cừu và hành tây, Diệp Gia nếm thử thì cảm thấy rất ngon. Lúc đó mua rất nhiều, không có gì để đựng nên mua hai hộp thức ăn lớn. Trên đường về, đồ ăn đã bị mấy thanh niên ăn hết, ve đến nhà chỉ còn lại chiếc hộp rỗng. Mặc dù trông không lớn nhưng nó có thể đựng rất nhiều, một tâng có thể chứa được hai mươi món. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào một ngày rất lạnh, có hai người lính canh đứng trước cổng doanh địa. Khi Diệp Gia và Diệp ngũ muội đi tới, bọn họ vẫn chưa nhận ra ai, họ đang thắc mắc con gấu lùn tịt này đến từ đâu. Chờ đến gần hơn thì mới nhận ra đó là hai nữ tử, có hơi xấu hổ khi nhầm người ta thành gấu. Cả hai tỷ muội Diệp Gia đều vô cùng lễ độ khi nói chuyện với bọn họ.
Hai tỷ muội mỗi người xách một hộp đồ chiên lớn, hộp được đậy kín. Dư thị sợ thời tiết quá lạnh, đi đường sẽ bị lạnh nên cố ý dùng hai chiếc áo khoác cũ nát đã bỏ đi từ lâu để gói hai hộp thức ăn lại. Hai người cứ thế đung đưa giẫm lên tuyết ra khỏi cửa.
Diệp Gia lục lọi ở trong phòng, tìm một bộ quân áo lông dày để mặc vào. Lại chuẩn bị một chiếc khăn quàng cổ lớn quấn lên.
Nghĩ bên ngoài gió rất lạnh, nàng không thể để mặt mình bị thổi thành bộ dạng như Chu Cảnh Sâm, cho nên đi đến bàn trang điểm tìm cao hoa lê, định bôi một lớp lên tay chân. Ánh mắt Diệp Gia liếc nhìn bàn trang điểm, không thấy cao hoa lê của mình ở đâu. Nàng thấy có chút kỳ lạ, trước đây nàng luôn đặt nó ở trên, nhưng sao hôm nay lại biến mất rồi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nương, con đi thay quần áo." Đồ chiên phải ăn lúc còn mới, một lúc sau nước canh sẽ ngấm vào phần vỏ. Vỏ ngoài không chỉ bị phông lên mà mùi vị cũng trở nên rất tệ: "Các muội lấy một cái hộp để bỏ những thứ này vào."
Ngũ muội và Tứ muội giúp đỡ, nhanh chóng gói một hộp thức ăn lớn. Diệp Gia suy nghĩ, bảo bọn họ chiên lại một nồi. Làm món này không mất nhiều thời gian, mỗi nồi chỉ mất một khắc. Diệp Gia không có thời gian thay quần áo, món ăn bên này vừa vặn có thể ra lò.
Mọi người cũng không ăn quá mười cái. Diệp Gia bảo ông cháu ông Tôn xúc khoảng hai mươi cái. Mấy người cộng lại ăn chưa đến một nửa, nhìn cái nồi lớn còn dư lại, Diệp Gia quả quyết đặt bát xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngũ muội xách thẳng một hộp đồ ăn đi ra ngoài: "Tỷ tỷ, đi thôi."
Diệp ngũ muội nhanh tay chân, lập tức đi lấy hai cái hộp thức ăn ba tầng lớn.
Vừa nghe nói hai người đến tìm Chu Cảnh Sâm, lập tức có người chạy đi gọi người.
Tìm không thấy, Diệp Gia lại mở ngăn kéo, từ trong đó lấy ra một lọ mới. Nàng mở nó ra, thoa một lớp lên mặt và tay của mình. Nàng ra ngoài thì bánh bao chiên cũng vừa xong.
Oghuz không có ở đây, nhiều người trong khu đóng quân đã bị kéo xuống. Trong thời gian này, Chu Cảnh Sâm đã bắt giữ các trinh thám người Đột Quyết, đột kích vào hang ổ của bọn lừa đảo, giải cứu gân một trăm thiếu nữ bị b·ắ·t· ·c·ó·c. Bây giờ ở khu đóng quân, nhóm người của Chu Cảnh Sâm có uy tín cao nhất. Binh lính đồn trú ở khu đóng quân có không ít người là nam tử địa phương, cũng có cô nương trong nhà mất tích.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.