Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 249
Chu Cảnh Sâm chớp mắt, ngay khi ánh mắt hắn rơi xuống món đồ lót màu đỏ tươi, gương mặt hắn lập tức đỏ bừng. Hắn vội vàng vào phòng, nhanh tay đóng cửa rồi lúng túng tháo cả thanh gác cửa sổ, sau đó hạ giọng nói: "Ngươi gửi cho ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Cảnh Sâm: "..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhìn thấy chưa?"Diệp Gia túm cổ áo hắn, kéo hắn xuống cùng độ cao với mình. Mặt nàng đỏ tới mang tai, nghiến răng nghiến lợi nói "Tuyết rơi tháng sáu, sét đánh ngày đông! Ngươi từng nghe đến chưa? Bên ngoài Đậu Nga tức đến bật khóc rồi kìa, ngươi có nghe thấy nàng ấy đang khóc gì không?”
Chu Cảnh Sâm từ từ đi đến cạnh bàn, cầm món đồ màu đỏ khỏi tay nàng, rồi gấp cẩn thận.
"Ngươi gửi cho ta, nếu không... Sao ta có thể lấy được?"
Khi hắn vào phòng, Diệp Gia đang lục lọi đồ đạc, trên giường có một cái bọc mở tung ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Gia hung dữ túm lấy thịt ở hai bên má hắn: "Điều quan trọng không phải Đậu Nga là ai? Mà là nàng ấy đang khóc, nàng ấy đang khóc đó. Ta bị oan, ta bị một kẻ giả vờ lịch sự như ngươi đổ oan!"
"Nếu ngươi muốn tặng thì cứ tự tay đưa cho ta." Hắn ho khẽ rồi nghiêng mặt, vành tai đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Chu Cảnh Sâm cố gắng bình tĩnh nói: "... Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Gia híp mắt, ánh mắt sắc bén như muốn đ.â.m thủng tên trộm đồ lót trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Gia:
"... Chàng thế nào cũng phải mang nó theo sao?" Nghẹn thật lâu, Diệp Gia tính thẳng vẫn không nhịn được mà châm biếm.
Gương mặt của Diệp Gia đỏ bừng như sắp phát nổ.
Chương 249 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi ánh mắt kỳ lạ của Diệp Gia, không hiểu sao xương sống của Chu Cảnh Sâm bỗng lạnh buốt.
Vốn dĩ nàng không cẩn thận chạm vào, thế nhưng khi mở ra xem mới phát hiện đó không phải đồ của mình. Khi nàng chuẩn bị đóng cửa thì lại nhận ra một thứ trông rất quen. Nàng bới được một mảnh vải đỏ tươi từ trong bọc y phục của Chu Cảnh Sâm. Mảnh vải quen thuộc này, hình dáng cũng quen... Nàng nhíu mày xem cẩn thận, sau khi phát hiện ra một hoa văn quen thuộc trên mảnh vải đỏ, Diệp Gia ngước mắt nhìn Chu Cảnh Sâm vừa mới bước vào phòng.
Chu Cảnh Sâm ngửi thấy mùi hương gần trong gang tấc của nàng, hương hoa lê mềm dịu. Mi mắt hắt run rẩy cực nhanh: "... Hả? Đậu Nga là ai?"
Chu Cảnh Sâm cụp mắt, đứng dậy, quay ve phòng của Diệp Gia.
Nàng nhìn xung quanh, thấy một tờ giấy trong bao đồ. Nàng bước lên túm lấy tờ giấy, xé thành mảnh vụn, sau đó lại lao lên, tung trước mặt Chu Cảnh Sâm như cánh hoa rơi. Chu Cảnh Sâm chớp mắt: "??"
Diệp Gia: "22"
"Ngươi lấy cái này ở đâu ra?"
Diệp Gia khiếp sợ: "22???"
Cuối cùng về vấn đề món đồ này là hắn lấy hay là nàng gửi, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng. Nhưng lẫn nhau đều ôm tâm thái chừa lại chút mặt mũi cho người kia để thối lui một bước, làm như không có gì phát sinh. Chỉ là về việc món đồ lót này thuộc quyền sở hữu của ai, Diệp Gia nghiêm mặt nhìn Chu Cảnh Sâm gấp nó chỉnh tê bỏ vào trong bọc y phục của mình, mặt không chịu thua kém đỏ lên.
Nàng còn tưởng là mình nghe nhầm, hoặc đầu nàng bị chập nên hỏi lại hắn một lần nữa: “Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại xem nào??”
Tên này thật sự giả một bộ nhã nhặn muốn c·h·ế·t. Cứ giả vờ mặt đỏ tai hông e thẹn không thôi, không phải vẫn công khai mang đồ theo hay sao? Người bình thường nếu cảm thấy ngượng ngùng, bị vạch trân thì không phải nên trực tiếp trả đồ về hay sao?!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.