Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Khả Nhạc Khương Thang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 169
Mì tai mèo luộc xong vớt ra để ráo nước, rồi cho gia vị vào xào. Món ăn gia đình kiểu này thường không cần quá cầu kỳ, gia vị càng phong phú càng tốt, trứng gà vàng ươm, hẹ xanh mướt, đậu Hà Lan căng mọng, thêm cả giăm bông, nấm đông cô và măng khô dự trữ, đầy ắp cả một nồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 169 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Triển không để ý tới nàng, hít một hơi thật sâu, nằm xuống kéo chăn lên, đi ngủ.
Bốn chữ suy nghĩ lung tung chọc trúng tim đen của Văn Triển, hắn cảm thấy mình bị Lục Vân Sơ ghét bỏ, lập tức co rúm lại, dè dặt ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Văn Triển nắm lấy tay nàng, bỏ ra, tiếp tục ngủ.
Lục Vân Sơ đầu óc choáng váng, lắp bắp nói: "Oan uổng quá!"
Lục Vân Sơ biết là Văn Triển vẫn nhớ chuyện này, dù sao lúc đó ánh mắt tủi thân của hắn suýt chút nữa đã nhấn chìm nàng, nhưng nàng không ngờ Văn Triển lại liên hệ hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau.
"Ăn chút mì tai mèo đi." Lục Vân Sơ nói với hắn.
Hắn đã hoạt bát hơn trước đây nhiều rồi, đến giận dỗi cũng biết, nhưng vẫn chưa đủ, tốt nhất là thêm chút cáu kỉnh thì càng tốt. Không làm nũng làm sao xứng được gọi là mèo chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng lại lùi gần, hắn lại nhích ra xa.
Lục Vân Sơ biết mình sai, vô cùng tự giác mượn nhà bếp chuẩn bị làm chút đồ ăn ngon để tạ lỗi.
Hắn nắm lấy tay Lục Vân Sơ, viết những dòng chữ đầy vẻ khó tin: Nàng còn muốn so sánh ư?
Vài lần như vậy, hắn đã sắp sửa rơi xuống giường.
Lục Vân Sơ đúng là đồ dở hơi, vậy mà lại thấy dáng vẻ Văn Triển giận dỗi hàng vạn năm có một lần này trông khá là đáng yêu.
Lục Vân Sơ lại gần, cúi người xuống, v.uốt v.e mái tóc của hắn: "A Triển, ta sai rồi."
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lục Vân Sơ lên lầu, gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Lục Vân Sơ ôm trán, vô cùng bất đắc dĩ, xem ra không phải đang giận dỗi, nhưng làm nũng thì đúng là đang làm nũng.
Ngày xửa ngày xưa, hồi lò vi sóng còn chưa phổ biến, sữa tươi được hâm nóng bằng những chiếc nồi nhỏ. Sữa hâm xong để một lúc, trên bề mặt sẽ hình thành một lớp váng sữa. Cái này mới là tinh túy, mùi sữa thơm phức, rõ ràng mùi béo ngậy rất đậm, vậy mà không hề ngấy chút nào, trái lại hương thơm của sữa được khuếch đại lên gấp bội rồi cô đặc lại trong lớp váng sữa này.
Đỉnh đầu đen nhánh kia có cảm giác như đang âm u mọc ra nấm mốc.
Văn Triển vẫn chưa tìm được câu trả lời cho mối băn khoăn của mình, cho nên hắn suy nghĩ miên man cả một đêm, trời sáng trưng mà vẫn chưa dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Triển gật đầu, sau khi xác nhận nàng không giận, lại nằm xuống chuẩn bị ngủ, chỉ là thế nào cũng không ngủ được, trong đầu rối như tơ vò, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn.
Lời lẽ an ủi rõ ràng là vậy, nhưng sau khi nghe xong, Văn Triển liền bật dậy, mắt mở to tròn, chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt vừa tủi thân vừa thất vọng đến thế.
Cứ nghĩ đến dáng vẻ giận dỗi của Văn Triển là Lục Vân Sơ lại không nhịn được cười khúc khích.
Văn Triển co gối, đưa tay ôm lấy đầu gối, cúi gằm mặt xuống, lần này khỏi cần đoán, ai cũng có thể thấy hắn đang giận dỗi.
Lục Vân Sơ cam đoan với hắn: "Sau này sẽ không quên nữa."
Đã nói đến dỗ trẻ con, vậy thêm chút món ngọt nữa nha.
Cách làm cũng đa dạng, có thể luộc cũng có thể xào, bất kì cách làm mì nào nghĩ ra cũng có thể áp dụng được để làm tai mèo.
Nói đến mèo, chi bằng hôm nay làm tai mèo nhỉ.
Hòa bột mì với nước lạnh, sau khi nhào bột và ủ bột xong, cán bột thành những sợi dài nhỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng ngón tay vê vê, miếng bột liền biến thành hình tai mèo hai đầu cong ở giữa phẳng. Trẻ con rất thích loại mì hình dạng này, trông rất thú vị.
Điều bực mình nhất tất nhiên vẫn là: Nàng vậy mà lại muốn so sánh!!
Văn Triển đã thức dậy, đang cúi đầu ngẩn ngơ, ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng ngẩng đầu hít hà, vừa thấy Lục Vân Sơ, lập tức quay mặt đi, như đang giận dỗi.
Ba chữ "mì tai mèo" đã thu hút sự chú ý của Văn Triển, ánh mắt hắn bất giác nhìn vào bát, thật sự không thể kìm nén được sự tò mò.
Văn Triển giả vờ ngủ không được, lại ngồi dậy, thở dài một tiếng, rồi nắm lấy tay nàng, rầu rĩ than thở: Nàng cứ cười với hắn mãi, đến việc ta khỏi bệnh rồi cũng không nhớ.
Nàng nói: "Ta xưa nay vốn nói chuyện không suy nghĩ, chàng biết mà."
Nàng bất đắc dĩ nói: "Việc quên mất chàng đã khỏi bệnh là lỗi của ta, ta xin lỗi chàng, nhưng chàng không được suy nghĩ lung tung."
Lục Vân Sơ không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn: "A Triển..."
Ở đây cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu sữa, Lục Vân Sơ sai người mang sữa bò đến, đun nhỏ lửa, liên tục dùng muôi khuấy đều, cho lớp váng sữa sủi bọt lụp bụp nổi lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.