Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Suy yếu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Suy yếu


“Không cần chào hỏi gì nữa đâu, cậu lập tức mở cho tôi đoạn ghi hình ở buồng kính cùng trước cửa phòng làm việc của tôi lúc vừa mới kết thúc buổi thí nghiệm hồi tối, cả thời điểm ngay lúc có chuông báo động nữa.” – Tiến sĩ Hùng cau mày nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nguyệt, nếu có người ngoài đến cửa hoặc cô gái kia có dấu hiệu tỉnh lại thì lập tức đánh thức anh dậy. Trong trường hợp cảm thấy nguy hiểm thì lập tức đặt tinh hạch kích hoạt món bùa hộ mệnh anh đưa em lúc trước.”– Sơn vẫn đang nhắm mắt dặn dò Nguyệt – “Nhớ, đừng lại gần chị ta, không an toàn đâu, sáng mai anh sẽ giải thích với em sau, được chứ?”

Tuy Nguyệt cảm thấy hình bóng người đang nằm kia có chút quen thuộc, cô thưc sự muốn biết được đây rốt cuộc là ai, nhưng nghe lời Sơn dặn dò, cô bé đành phải nhẫn lại, thành thật ngồi bên cạnh giường trông coi cho Sơn. Sơn lúc này đã lâm vào chiều sâu nhập định khôi phục, hoàn toàn không thể nhận biết được bất cứ tình hình gì bên ngoài. Để cho Nguyệt một mình canh chừng Sơn cũng rất lo lắng, nhưng với tình trạng hiện giờ của mình, nếu để cho cô gái kia tỉnh lại, cả cậu và Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm. Sơn đành đánh cược vào việc đám người trong trại sẽ không xông vào từng phòng để lục tìm.

Nghe thấy Sơn lên tiếng, Nguyệt cũng dừng tay lại, quay người dìu Sơn vào giường. Được Nguyệt đỡ lên giường, Sơn nhanh chóng xếp bằng lại, lấy ra một đống tinh hạch để xung quanh người, vận chuyển công pháp bắt đầu khôi phục. Chưa từng có lần lao Sơn cảm thấy suy yếu như hôm nay, chẳng những chân nguyên cạn kiệt, hơn nữa tinh thần cũng bị suy giảm nghiêm trọng. Lúc nãy phòng thủ đòn t·ấn c·ông kia tuy là không nhận c·hấn t·hương tinh thần, nhưng lại phải lấy tinh thần lực ra mài đi đòn t·ấn c·ông kia dẫn đến tiêu hao quá độ, vừa nãy còn chưa cảm thấy gì, bây giờ mới bắt đầu nhức đẩu uể oải tinh thần. Bị tiêu hao tinh thần lực hoàn toàn có thể hồi phục, nhưng tốc độ chắc chắn là rất chậm, nếu không hồi phục hoàn toàn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và chất lượng lúc vẽ trận pháp hay thi triển pháp thuật.

“Bây giờ cậu lập tức triệu tập nhân viên toàn trại, cho kiểm tra một lượt đi, sau đó sáng sớm mai tập trung tất cả người sống sót trong trại lại, đích thân tôi sẽ tự mình kiểm tra.”

Bên phía phòng giá·m s·át của toàn bộ khu trại, một người đàn ông mặt sẹo đang rống lên mắng nhiếc những người nhân viên giá·m s·át: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được!” – Tuy rất khó chịu với thái độ của ông tiến sĩ, nhưng dù sao người ta cũng là cấp trên của mình, ra chỉ thị thì đành phải cúi mặt mà làm theo thôi.

“Quả nhiên là như vậy, thật sự là không để lại dấu vết gì.” – Tiến sĩ sau khi xem xong mấy đoạn ghi hình thì gật gù nói.

Một lúc sau, cửa phòng giá·m s·át mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng tiến vào trong.

Chưa được bao lâu, một tiếng còi lớn vang vọng toàn bộ khu nhà ở của người sống sót, Sơn hơi nheo mắt lại, nhận ra được đây hẳn là tiếng còi triệu tập buổi sáng. Nhìn sắc trời, dường như còi này kêu hơi sớm thì phải. Sơn lại gần giường đánh thức Nguyệt dậy, cần cả hai người đều ra tập trung, nếu không sẽ bị nghi ngờ. Nguyệt mở mắt ra, ngáp ngắn ngáp dài, dần dần cũng đã tỉnh táo lại sau giấc ngủ. Chợt cô bé liền giật mình, sao cô lại có thể ngủ quên được nhỉ, phải trông coi cho anh Sơn cơ mà. Nhưng khi Nguyệt nhìn thấy Sơn đang ở một bên nhìn mình mỉm cười, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

“Xin chào tiến sĩ, ông vào trong đây không biết là có việc gì?” – Người mặt sẹo lên tiếng chào hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Các cậu cũng không cần tìm nữa đâu, người này sở hữu năng lực tàng hình rất mạnh, có thể trốn qua cả năng lực của tôi, giấu được cả vật thể tiếp xúc đến, ngoài ra còn không bị ảnh hưởng bởi đòn t·ấn c·ông tinh thần, bây giờ có cố tìm cũng vô tác dụng.” – Tiến sĩ liếc qua người mặt sẹo nói.

“Nguyệt! Đừng chạm đến người này, cứ để ở đó đi. Nhanh chóng đỡ anh vào trong, anh cần nghỉ ngơi khôi phục thể lực.”

Thì ra đây chính là tiến sĩ Hùng lúc trước đã bị Sơn trói thành heo quay ở trong phòng, được người phát hiện nên đã được cứu ra, nhưng đến giờ năng lực của ông vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục lại. Đó là lý do tại sao từ lúc được cởi trói đến giờ, mặt ông tiến sĩ vẫn luôn hầm hầm khó chịu, chỉ thiếu lao lên đánh người mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vâng, em nhớ kỹ rồi!” – Nguyệt đáp lời Sơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi Sơn cảm thấy chân nguyên của mình sắp cạn kiệt đến nơi rồi thì cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy được khu nhà của người sống sót. Bật mạnh hai lần, Sơn đã vọt lên hành lang của dãy phòng tầng năm rồi. Nhanh chóng chạy về phía trước cửa phòng mình, chỉ vừa mở cửa vào trong là Sơn đã ngã nhào xuống đất rồi, cô gái đang bế trên tay cũng vì thế mà lăn sang một bên. Cũng may mà lượng thuốc mê sử dụng lên người cô gái này vừa mạnh lại nhiều, nên muốn cô ta tỉnh lại sớm là điều không thể rồi. Tiếng ngã của Sơn làm cho người đang ngủ gật trong phòng là Nguyệt cũng phải giật thót cả mình tí nữa thì hét ầm lên, cũng may cô bé đã nhận ra người đang nằm ở ngay cửa đấy là Sơn. Nhanh chóng chạy ra đóng chặt cửa phòng, Nguyệt lo lắng muốn xem Sơn bị làm sao mà vừa về đến phòng đã nằm sấp ra đây rồi. Lúc nãy là do vội vàng không chú ý đến, bây giờ nhìn lại ở cạnh tường còn nằm đấy một người lạ nữa. Người này quần áo rách nát, bẩn thỉu, da nhăn nheo xám xịt, tóc dài đến vai nhưng rất lộn xộn rối rắm, chân tay nhỏ gầy cong vào các góc độ không giống như người bình thường. Chỉ nhìn hình dáng bên ngoài thôi là Nguyệt đã cảm thấy hơi sợ hãi rồi, đang muốn lại gần lật người này ra để nhìn rõ diện mạo thì Sơn đã lên tiếng ngăn cản lại:

Những nhân viên giá·m s·át kia mặc dù khó chịu nhưng cũng không dám mở miệng ra nói lại người sếp này, bởi vì sự thật ở ngay trước mắt, tìm cả nửa buổi cũng không phát hiện ra tung tích của kẻ đột nhập vào cơ sở nghiên cứu. Họ đã lật đi lật lại, tua từng đoạn mà camera trong khu nghiên cứu ghi lại được trong khoảng thời gian trước, trong và sau khi có báo động kêu lên, vậy mà đến một cọng lông của kẻ đột nhập cũng không bắt nổi. Việc này hết sức kỳ quái, với hàng phòng thủ nghiêm ngặt cùng dàn camera hiện đại, hơn nữa trong khu nghiên cứu lại có nhiều năng lực giả hệ tinh thần như vậy, sao kẻ này lại có thể ra vào như chốn không người, chỉ khi kẻ này c·ướp đi thí nghiệm trong buồng kính dẫn đến còi báo động kêu lên mới phát hiện ra được. Người mặt sẹo cũng biết điều này chứ, nhưng vẫn phải mắng, nếu không cục tức này ông biết ném đi đâu.

“Một lũ vô dụng, có mỗi một người mà các cậu mãi vẫn chưa tìm được.”

Sơn cảm thấy chân nguyên không sai biệt lắm đã khôi phục tám thành, tinh thần lực thì khó hồi phục hơn, nhưng tính toán đâu đấy cũng được bốn thành, vẫn mạnh hơn người bình thường một chút. Nghĩ đến thời gian nhập định cũng không ngắn, Sơn ngừng vận chuyển công pháp, mở mắt ra quan sát tình hình bên ngoài, chỉ thấy Nguyệt đang ngồi ngủ bên cạnh giường. Giật mình nhìn sang hướng cô gái bị biến đổi, vẫn nằm trong tư thế đấy không động đậy gì, Sơn khẽ thở phào một hơi, may mà không có chuyện gì vượt tầm kiểm soát. Sơn lập tức đứng dậy, tiến lại gần cô gái kia, cẩn thận vẽ trận pháp phong bế một lượng chân nguyên của mình vào cơ thể cô nhằm ngăn cô sử dụng được năng lực. Tiếp đó Sơn mới bố trí thêm vòng trong vòng ngoài vài cái trận pháp phong bế cùng ẩn tàng, tránh cho cô gái kia tỉnh dậy chạy ra được, người ngoài cũng không thể nhận ra được là cô ta có mặt trong phòng này được. Làm xong hết thảy Sơn mới ngồi xuống sàn, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, như vậy mới tạm yên tâm hơn một chút.

“Thế bây giờ chúng ta nên xử lý trường hợp này thế nào? Xin tiến sĩ hãy cho cao kiến.” – Người mặt sẹo như đã hiểu ra, lập tức lo lắng xin ý kiến.

Đám lính đứng canh cửa bên ngoài nhà kho bị một cái đạp này của Sơn tông cho bay tán loạn ra tứ phía, lúc định thần lại nhìn quanh thì lại không thấy bóng dáng của người đã đạp bọn họ đâu. Dùng thuật ẩn thân lên hai người làm tốc độ tiêu hao chân nguyên của Sơn tăng lên một lần nữa, lại còn phải tập trung tinh thần duy trì pháp thuật hoàn hảo nhất tránh bị phát hiện, nếu không nhanh chóng trốn thoát thì chắc chắn sẽ bị mài sạch thể lực rồi b·ị b·ắt lại mất. Sơn vận hết tốc lực, phi thân qua từng khu vực, cố gắng nhất né tránh qua các vị trí đông lính gác cùng camera giá·m s·át.

“Được rồi, nghe theo lời tiến sĩ.”

Chương 42: Suy yếu

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Suy yếu