Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: Chia tay
Nhanh chóng bay thẳng đến khu phòng ở tập thể, Sơn đang lo lắng không thôi vì đã nhìn thấy từ xa là hàng loạt các làn khói độc đủ loại màu sắc đang dần bao phủ một số toà nhà phía xa hơn. Nhưng lúc sắp đến gần khu vực đấy thì Sơn đã kịp nhìn thấy hai bóng người đang chạy về phía ngược lại, lại gần thì cậu nhận ra đấy là hai người Hoàn cùng Nga đang dắt tay nhau chạy. Sơn không chần chừ nữa mà vừa tiến lại gần họ vừa gọi lớn để họ nhận ra mình. Hoàn đang hốt hoảng không thôi, gần như là phải vắt chân lên cổ mà chạy thoát khỏi khói độc. Mặc dù thực lực đã tăng lên qua mấy hôm gần đây, nhưng tốc độ chạy thì không tăng bao nhiêu, Hoàn còn phải gánh thêm cả Nga chạy chậm hơn nên giờ rất mệt. Đang cảm thấy hai người sắp không chạy thoát khỏi khói độc, có lẽ sẽ phải chôn thây ở đây thì một tiếng gọi lớn từ trên trời làm Hoàn giật mình. Vừa nhìn lên thì Hoàn liền thấy một cái bóng đang bay về phía mình, nhìn giống như là một người đang bay vậy. Nhưng Hoàn nhận ra giọng vừa gọi mình là của anh Thạch - ân nhân cứu mạng, nên nhìn kỹ lại lần nữa, đúng người rồi, vậy là hai người có cơ hội được cứu sống rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh Thạch! Chúng tôi đây. Làn khói đằng sau rất nguy hiểm, chúng tôi sắp không chạy nổi nữa rồi.” – Hoàn vừa thở vừa hét lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 167: Chia tay (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sơn biết bọn họ cũng sắp không chạy nổi nữa rồi, liền bay nhanh xuống phía dưới, do trên tay còn đang vác theo Điền vẫn còn b·ất t·ỉnh, nên Tiểu Hoa được nhờ kéo hai người Hoàn lên. Tiểu Hoa mặt không đồng tình lắm nhưng vẫn phóng ra hai sợi dây leo nhanh chóng cuốn lấy thân thể hai người, nó kéo phắt một cái thế là hai người liền bị giật lên cao. Thế là một cảnh tượng khó tin liền diễn ra, một người đang vác một người khác trên vai đứng trên kiếm bay lượn, kéo theo hai người khác đang treo lủng lẳng trên trời. Không cần hỏi cũng biết hai người Hoàn bị hoảng sợ đến mức nào rồi. Dù cho từng được ngồi máy bay hay chơi thả dù cũng không đáng sợ như tình huống lúc này. Bị treo lên không nói, còn bị kéo bay đi với tốc độ nhanh đến chóng mặt, người bình thường sao có thể không bị doạ cơ chứ. Tất nhiên độ an toàn thì không cần bàn, trừ khi Sơn không điều khiển kiếm bay hẳn hoi hoặc Tiểu Hoa cố tình thả dây leo ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.