Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Mê án cung đình [8]
Bàng Thống đỏ bừng mặt, mất tự nhiên đứng dậy: “Tóm lại, ta đã nói với muội rồi, chuyện khác tự mình xử lý, ta đi trước.”
Hôm sau.
“Xem gì thế?”
Phi Yến và Bàng Thống rời cung về nhà, Bàng Thái Sư đã sớm chờ ở cửa, thấy con gái về ông hiếm lắm mới nở một nụ cười.
Nhìn thấy xe ngựa Phi Yến và Bàng Thống rời đi, khóe miệng Thu Yến gợi lên một độ cong như có như không.
Trước đó hai người này có hơi kỳ lạ, Phi Yến đã thấy tò mò, sau khi vụ án hái hoa tặc đã khép lại, hai người này vẫn còn tiếp xúc, tuy rằng Phi Yến phiền muộn vì cái tình cảm quái lạ của Hoàng thượng nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến sức quan sát của nàng, rõ ràng hai người kia có ý với nhau, haha.
Hắn xoa đầu nàng, sắc mặt hơi dao động nhưng ngay lập tức đã trở lại như cũ.
Thật ra Công Tôn gia đã sớm gọi Công Tôn Sách quay về Lư Châu, nhưng hắn lo cho Phi Yến nên trì hoãn chưa về, biết lần này Phi Yến đã giải quyết xong vấn đề, Hoàng thượng cũng sẽ không có suy nghĩ gì khác hắn mới thở phào nhẹ nhõm được một gơi.
“Thải Lan.” Thải Lan đang định rời đi thì bị Bàng phi gọi lại.
Hắn liếc quyển sách Phi Yến vừa đặt lên bàn.
Phi Yến tiếp tục cười xấu xa: “Ồ? Nhưng huynh biết nàng ta là nữ.”
Thật ra nếu lúc trước không biết thì giờ cũng biết rồi, dù sao trong cung cũng c·h·ế·t một phi tử, một phi tử khác thì bị ban c·h·ế·t, tuy rằng không nhắc tới Bàng phi nhưng họ đâu có ngốc.
Thu Yến và Bàng Thống đều đang chờ ở cửa cung cách đó không xa.
“Tỷ tỷ ở trong cung phải cẩn thận hơn đấy.”
Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết thuận lợi.
Phi Yến nghe nói Bàng Thống đến liền cười hì hì đứng dậy: “Mau bảo ca ca vào, bên ngoài lạnh lắm.”
Buổi tối Phi Yến đang đọc sách ở tháp thì thấy nha hoàn Uyển nhi vén rèm lên bước vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phi Yến biết Công Tôn gia thúc giục Công Tôn Sách thì hơi ngừng rồi mặt hơi ửng hồng: “Công Tôn đại ca, sắp Tết rồi, huynh mau quay về Lư Châu đi, quay lại đây sau, dù không quay lại…… ta cũng có thể đến Lư Châu, sắp hết năm rồi, nếu còn không đi sẽ không kịp đón năm mới.”
“Kìa, ca ca, chẳng phải huynh không thích muội lui tới với bọn Công Tôn Sách sao? Sao còn truyền lời hộ thế?” Nàng cười trộm.
“Yên tâm đi, đừng nói Phi Yến có phủ Thái Sư làm chỗ dựa, dù không có chẳng phải vẫn còn một đám bằng hữu đây sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng thượng thở dài bước xuống đứng trước mặt Phi Yến, Phi Yến cũng không né tránh, cũng không kích động mà chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn.
Công Tôn Sách gật gật đầu, quả thật hắn không thể trì hoãn thêm nữa.
Hai ngày sau, Công Tôn Sách rời đi.
Phi Yến nhìn hắn như thế cười gật đầu: “Đúng vậy, nam chưa hôn nữ chưa gả, ca ca phải nắm chắc cơ hội, danh môn thực nữ chưa chắc đã thích hợp với huynh, tuy rằng Triệu Tử Phong được nuôi dưỡng như nam tử từ nhỏ nhưng phong tư hào sảng, làm người ngay thẳng, cũng có phong thái danh gia, thật ra cũng hợp Bàng gia chúng ta.”
Chương 67: Mê án cung đình [8]
Có lẽ, từ nay về sau nàng nên ít tiếp xúc với Hoàng gia hơn, ít đến nơi này mới tốt.
Không hổ là vợ chồng, Thu Yến cũng xoa xoa đầu Phi Yến: “Tam muội muội trưởng thành rồi, thậm chí còn có thể bảo vệ tỷ tỷ.” Trong giọng nói có nét phiền muộn.
“Đại công tử đến.”
Quả nhiên Công Tôn Sách cực kỳ kinh hỉ, biết được mọi chuyện đã xong liền gật đầu một cái.
Thải Lan vui mừng: “Dạ, nô tỳ rõ rồi.”
“Huynh thấy muội có thể xử lý tốt à?”
Bao Chửng nghe hắn nói như vậy thì trên trán hiện một đống vạch đen nhưng đương nhiên Bao Chửng hiểu tình cảm của Công Tôn Sách dành cho Phi Yến.
Nhìn nàng nghiêm trang nói thế Bàng Thống lắc đầu, nha đầu này, còn muốn quản cả chuyện của hắn nữa.
Phi Yến đến chỗ mấy người Bao Chửng ở, Sở Sở ra mở cửa thấy là Phi Yến liền kinh hỉ không thôi, vội vàng gọi mọi người, bộ dáng buồn bực của Công Tôn đại ca mấy ngày nay cũng khiến họ lo lắng.
Phi Yến nghe xong cười khanh khách: “Nhưng sao cha có thể đồng ý chứ.” Phi Yến không coi là thật, chỉ đùa.
Thải Lan ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Nương nương, chúng ta hồi cung đi.” Trong giọng nói lộ rõ sự vui sướng.
“Được rồi được rồi, muội tự quản mình là được, ta đi đây.”
Bàng phi cười: “Muội còn dạy tỷ nữa, yên tâm đi.”
Bàng phi sắc mặt hồng hào cười ôn nhu: “Đi xem thuốc bản cung sai người sắc đã xong chưa, bản cung phải mau đi thăm Hoàng thượng, mấy ngày nay Hoàng thượng cực khổ rồi.”
“Có lẽ vừa rồi ta còn không dám xác định nhưng thái độ của Người đã nói cho ta biết Người đã không còn muốn nạp ta nữa rồi. Thật ra ngẫm lại cũng phải, Người và ta vốn không tương xứng. Hằng ngày Người cẩm y ngọc thực, suy nghĩ chuyện đại sự thiên hạ chúng sinh. Nhưng ta thì khác, nếu tra án ta sẽ không cố kỵ giống như một dã nha đầu, vừa vô lý vừa l* m*ng, chúng ta vốn đã không giống nhau.”
Phi Yến cười cười: “Sách giải trí thôi, không có gì.”
“Nương nương còn có điều gì dặn dò ạ?”
Bàng Thống nhìn nàng một cái, thở dài: “Thật ra đều là chúng ta suy nghĩ nhiều, muội đã trưởng thành, hơn nữa còn có thể làm nhiều chuyện hơn cả chúng ta, muội chỉ mạnh hơn ca ca chứ không hề kém. Còn Công Tôn Sách, toàn là hắn bị muội đùa xoay quanh đấy thôi, nếu hai đứa có ở bên nhau thì người cần được lo lắng cũng không phải muội.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Edit: Kiri
“Ta đã chuẩn bị sẵn ngựa rồi, nàng ở kinh thành phải cẩn thận, tuy rằng…. tuy rằng Hoàng thượng đã thôi nhưng ta vẫn hơi bất an, nếu có chuyện gì thì nhớ đi tìm Bao Chửng, người thông minh nhất thiên hạ không phải bất tài.”
“Hôm ấy lúc ta xuất cung điều tra hai cung nữ có gặp Công Tôn Sách, hắn ta có chút lo lắng cho muội.”
Phi Yến gật đầu, điều này cũng dễ hiểu, dù sao lúc đó Chu Kính vội vàng kéo nàng đi, nếu như nàng là Công Tôn Sách thì cũng sẽ lo lắng: “Muội biết rồi, nếu mai không có việc gì, à muội vốn chẳng có việc gì, mai muội sẽ đi tìm hắn, có lẽ họ cũng sốt ruột.”
“Tỷ không thể xuất cung, cũng không thể phụng dưỡng ca ca và phụ thân, Tam muội muội, muội phải chăm sóc phụ thân, người già rồi, tính cách lại cố chấp, chỉ ăn mềm không ăn cứng. Tam muội, vì chuyện của nhị muội nên phụ thân mới oán hận mấy người Bao Chửng Công Tôn Sách, muội cũng phải quan tâm đến tâm tình của người, không thể xằng bậy.”
Thải Lan ngẩn ra, điều chỉnh sắc mặt rồi quy củ rời đi.
“Ca, không phải là bị nói trúng tim đen nên chạy đấy chứ?” Nàng cũng không định bỏ qua cho Bàng Thống, tiếp tục trêu ghẹo.
Dù có nghĩ thế nào, Phi Yến cũng đều gật đầu: “Muội biết, tỷ tỷ yên tâm. Ở nhà có chuyện gì thì cũng vẫn là người thân. Tỷ ở trong cung thì khác, phải cẩn thận, cẩn thận người bên cạnh, cũng phải để ý tỳ nữ, miễn cho bị liên lụy. Việc Thải Hà, nhất định không thể lặp lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bàng Thống nhíu mày: “Cái này muội đừng lo, ta sẽ giúp muội, trước kia ta không thích Công Tôn Sách, nhưng giờ sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta lại thấy tuy rằng hắn gia thế bình thường còn là người đọc sách có phần cổ hủ nhưng bên cạnh hắn không có vấn đề gì lớn, ta tin muội có thể xử lý tốt.”
Bàng Thống thì không quá kiêng kị, vào phòng liền kéo ghế ngồi đối diện tháp, Uyển nhi lanh lợi dâng trà.
Những lời này chẳng khác gì kim bài miễn tử, rốt cuộc Phi Yến mới thả lỏng, quỳ xuống dập đầu rồi rời đi.
Ra hiệu cho Uyển nhi ra ngoài rồi hai người tiếp tục nói chuyện.
Phi Yến lắc đầu: “Không phải, ta chỉ nói thật. Hoàng thượng nên biết ta nói một là một.”
Trời đang đông tuyết còn đang rơi nhiều.
Lời Phi Yến nói làm Hoàng thượng trầm tư, hắn nhìn Phi Yến tựa tiếu phi tiếu: “Tại sao Trẫm lại không nạp ngươi? Ngươi đã nghĩ vậy thì tại sao vừa nãy còn hỏi Trẫm?”
Thu Yến mỉm cười gật đầu.
“Được, ca ca, mơ đẹp nhé.” Nàng trêu chọc.
“Trẫm sẽ không triệu ngươi tiến cung, ngươi vốn không thích hợp với cuộc sống trong Hoàng cung.”
Bàng Thống nhìn nàng, đúng lý hợp tình nói: “Nha đầu nhà muội, chuyện của mình còn chưa xử lý tốt đã trêu chọc ta, dù có chuyện thì sao, chúng ta nam chưa hôn nữ chưa gả.”
Bàng Thống thoáng ngây người rồi lập tức đỏ mặt, nhìn chằm chằm Phi Yến: “Nha đầu c·h·ế·t tiệt này, nói bậy bạ gì đó, cái gì mà ta và Triệu Tử Phong, ta là ta, nàng là nàng, chúng ta không có quan hệ gì cả, hơn nữa, có ai không biết Triệu Tử Phong là nam ư.”
Sắc mặt Công Tôn Sách hơi rối rắm nhưng nghĩ tới lời Phi Yến nói, dù thế nào hắn cũng không thể để mặc cha mẹ đón năm mới một mình ở Lư Châu, nếu thế là hắn bất hiếu.
Hoàng thượng nghe nàng nói xong mới nở nụ cười: “Vì không phải tiến cung mà ngươi sẵn sàng tự hủy hoại chính mình?”
Bàng Thống mặt không đổi sắc: “Ta không thích Bao Chửng còn Công Tôn Sách thì coi như bình thường, thấy hắn thật lòng với muội ta cũng sẽ không làm khó dễ hắn.”
“Trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy sao có thể vui sướng.” Ngữ điệu bình thản nghe không ra tâm tình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phi Yến nghe hắn nói như vậy liền bật cười rồi thần thần bí bí lại gần hắn: “Ca, vậy huynh nói xem, Triệu Tử Phong có đùa huynh xoay quanh được không?”
Nơi này chẳng thích hợp với nàng tý nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.