Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1850: Mê thất hoang dã (7)
Đến ngày thứ hai Tiểu Khâu hết sốt, tinh thần nhìn qua cũng không tệ, nhưng chân vẫn sưng phù.
"Sao thế?" Sơ Tranh đi đến bên cạnh chú Dân, hỏi một câu.
"Diêu Thanh, tới phiên cô!"
Sơ Tranh bị người đánh thức, cô mở lều vải ra, nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ Tiểu Khâu có vẻ như không có việc gì, nhưng nhìn cái chân sưng phù của cậu ta, đáy lòng mọi người đều rụt rè.
"Cô..."
Hai chữ giản dị này tuyệt không thẹn với bản thân nó, đạp chân lên, không cẩn thận thì sẽ giẫm trượt.
Nhưng phương thức bị thương cũng không phải như vậy.
Cam Lộ khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Cô biết vì sao không nói sớm?"
-
"Cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Sơ Tranh lơ đãng nói: "Có đường."
Cuối cùng Diêu Thanh đi từ bên kia qua.
Người giống như anh Cao có thể trực tiếp nhảy qua, nhưng Sơ Tranh cô ta còn không hiểu rõ sao, cô làm sao có thể trực tiếp nhảy qua được?
Sơ Tranh: "???"
Phía trước có tảng đá nhô lên trong suối nước, có thể trực tiếp giẫm lên tảng đá mà đi qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con suối nhỏ này rộng tầm 4 đến 5 mét, nước suối chỉ tới vị trí đầu gối, đi qua hoàn toàn không có vấn đề.
Cô... Ra ngoài mà còn mang nhiều tiền mặt như vậy làm gì!?
Diêu Thanh vẫn lắc đầu.
Cam Lộ ném túi qua trước, lui ra phía sau, nhảy vọt lên, rơi vào đối diện.
Sơ Tranh quét mắt nhìn cây cầu một vòng, hai tay đút túi đi lên phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giải quyết xong ngoại hoạn, còn có nội ưu.
Cuối cùng tất cả mọi người đều qua cả, chỉ còn lại hai người Diêu Thanh và Tiểu Mạc.
"..." Ta chỉ dự định tìm một chỗ không người để qua mà thôi, đó là ngoài ý muốn.
Trên gương mặt tái nhợt của Diêu Thanh lộ ra một chút ý cười, gật đầu với Sơ Tranh, rồi đi qua phía anh Cao.
Sơ Tranh nhíu mày, Cam Lộ người này tính tình có chút không hiểu thấu, nhưng có chừng mực, c*̃ng có bản lĩnh.
Cầu kia chỉ có thể cho một người đi qua, hai người không nói đến chuyện có thể chịu được trọng lượng không, mà ngay trên hành động đã có hạn chế rồi.
"Quan tâm cô ta làm gì, tự tìm cái c·h·ế·t." Lam Thần bị Sơ Tranh làm mất mặt, lúc này vô cùng khó chịu: "Cô ta còn tưởng rằng bây giờ đang ở trong thành phố chắc, đợi cô ta ăn đau khổ thì mới biết."
Cam Lộ không buông tha: "Cô không biết thì sao lại đi qua bên kia."
Giọng nói trong suốt của cô gái chậm rãi vang lên: "Tiền này trả cho các người."
Vẻ mặt Cam Lộ khó coi, không tìm được lời gì để phản bác Sơ Tranh.
Nhưng bây giờ có một vấn đề rất quan trong...
Bọn họ phải làm sao để vượt qua chỗ này đây.
"Tiểu Tranh, sao cậu lại đi từ bên kia tới?" Lê Điềm kinh ngạc nhìn cô: "Sao cậu đi qua được?"
Có thể là xảy ra chuyện của Tiểu Khâu, ngày hôm nay Lam Thần c*̃ng không đến quấy rối cô.
Khuôn mặt Diêu Thanh trắng xanh, thử nhiều lần, lắc đầu nói: "Không được, tôi sợ."
Cũng không có ai đáp lại.
Sơ Tranh tiếp tục lấy ra một xấp: "Đây là phí bồi thường vi phạm hợp đồng, đủ chưa?"
Nửa đêm.
Lê Điềm không để ý đến Cam Lộ, giơ tay lên làm thành loa, hô về xung quanh: "Tiểu Tranh!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 1850: Mê thất hoang dã (7)
Có người đề nghị đưa Tiểu Khâu về trên thuyền trước, nếu cứ tiếp tục như thế, có thể sẽ xảy ra chuyện.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
-
Vì không trì hoãn thời gian, nên cho người khác qua trước, chỉ để lại một mình Tiểu Mạc ở cùng Diêu Thanh.
Diêu Thanh không dám đi qua.
"Cái gì?"
Anh Cao bảo bọn họ chờ ở đây, anh ta nhảy qua cùng Cam Lộ tìm một vài thứ tới, bắc lên một cây cầu gỗ giản dị.
Tạ Ninh Phong thì thào: "Mới vừa rồi còn ở đây... Có phải cô ấy rời đi một mình không?"
"Nhanh lên, đừng trì hoãn thời gian của mọi người." Cam Lộ thúc giục: "Cô không đi, thì chỉ có một mình cô ở lại bên kia thôi."
Cho nên mọi người quyết định tiếp tục đi.
Lúc này chính là khảo nghiệm năng lực cân bằng.
Điên rồi sao?
Mặt mũi Lê Điềm cũng tràn đầy ngờ vực và bất mãn chất vấn: "Tiểu Tranh, sao ngay cả chúng tớ cậu cũng không nói?"
Trông thấy nhiều tiền như vậy, sắc mặt mấy người khác nhau, nhưng cũng không nhìn ra quá nhiều cảm xúc.
Người kia hình như cũng là Tiểu Khâu...
Bây giờ nếu cô ta lại cưỡng ép nói bọn họ là một đội ngũ, thì đó chính là không biết xấu hổ, Cam Lộ không thể nói ra lời này được.
Tiền giấy quen thuộc chiếu vào đáy mắt, trong lúc nhất thời ba người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Mấu chốt là Tiểu Khâu vừa xảy chuyện ra, còn ai dám xuống nữa?
Chờ Chú Dân dựng xong lều vải, Sơ Tranh cho ông ta một chút thù lao, đi vào nằm nghỉ ngơi.
Cam Lộ cười lạnh một tiếng: "Lúc này còn chạy loạn, cô ta không muốn sống nữa à?"
"Phát sốt..." Chú Dân nhíu mày: "Đã sưng đến bắp chân rồi."
Nhưng chuyện c*̃ng không liên quan đến cô, cho nên Sơ Tranh nhìn một hồi liền dời đi chỗ khác, bảo chú Dân làm lều lán cho cô.
"Cảm ơn." Khi đi ngang qua Sơ Tranh, Diêu Thanh thấp giọng nói cảm ơn.
Sơ Tranh đưa nho dại cho chú Dân, chú Dân thụ sủng nhược kinh nhận lấy.
Mặc dù té xuống sẽ không c·h·ế·t đuối, nhưng lỡ như bị giống Tiểu Khâu thì làm sao?
"Hơn nữa cậu đã cầm tiền, đạo lý lấy tiền làm việc cậu cũng phải biết rõ chứ?"
"Cho dù tôi biết thì dựa vào cái gì mà phải nói cho cô? Cô là gì của tôi?" Sơ Tranh mắt lạnh nhìn cô ta: "Nếu chúng ta đều không xem đối phương như đồng bạn, thì c*̃ng không cần thiết phải cùng hưởng bất kỳ tin tức gì đúng chứ?"
Sơ Tranh đứng ở mép nước nhìn vào bên trong, trong trí nhớ của nguyên chủ, có một đoạn chính là người trong đội ngũ bị thương, mang theo cùng đi sẽ tốn thời gian.
Mà Tiểu Khâu nói chân không đau, cậu ta đi lại cũng không có vấn đề gì.
"Tiểu Tranh đâu?" Lê Điềm nhìn xung quanh, không nhìn thấy Sơ Tranh: "Cậu ấy đi đâu rồi?"
Cũng không biết là thứ gì...
Nhưng khoảng cách hơi xa, hôm qua khi bọn họ kiểm tra xem xét, thì vẫn chưa đi đến chỗ kia.
-
Bởi vì không biết là thứ gì, anh Cao chỉ có thể xử lý vết thương cho Tiểu Khâu trước, đút thuốc bọn họ mang theo.
Cam Lộ liếc nhìn ba người này, nhếch miệng lên tạo thành một tia mỉa mai.
"Cô chính là cố ý chứ gì?" ·
Tạ Ninh Phong và Lam Thần cũng không chú ý, lúc này mới phát hiện người không thấy đâu.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thế này cũng được?
Nguyên chủ ngu xuẩn, nhưng cô thì không ngu như thế.
Lều vải của Tiểu Khâu vây đầy người.
Lê Điềm không nói chuyện, không biết là không tiện phản bác Lam Thần, hay là tán đồng với lời Lam Thần nói.
Cuối cùng cơn tức này chỉ có thể tự kìm nén. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thanh Thanh, đừng sợ, em có thể làm được." Anh Cao cổ vũ Diêu Thanh: "Nhìn về phía trước, rất đơn giản."
Khoảng cách 4 đến 5 mét, đối với người thường mà nói thì rất xa, nhưng đối với một số người c*̃ng không phải không thể nhảy qua được.
Mà động tĩnh Sơ Tranh làm ra, c*̃ng gây nên sự chú ý của đám người anh Cao bên kia.
"Liễu Sơ Tranh, cậu nói thế là có ý gì? Dọc theo con đường này chúng tôi cũng ra sức chiếu cố cậu rồi còn gì."
Đối mặt với lửa giận của Lê Điềm, Sơ Tranh không hề có chút khẩn trương nào, lấy cái túi từ chỗ chú Dân tới, móc từ bên trong ra hai chồng tiền, đập vào trước mặt Lê Điềm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc trước Lê Điềm nói với nguyên chủ thế nào?
"Tại sao tôi phải nói cho các người?" Chúng ta rất thân sao? Ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi đường dương quan của ta!
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn x 1 】
"Tôi không biết."
Nhưng vào đúng lúc này, Sơ Tranh từ bên kia chậm rãi đi tới, trong tay còn xách theo một chùm trái cây, có chút giống nho dại.
Nhưng cuối cùng đề nghị này cũng không được tiếp thu.
Chỉ ra ngoài đi lòng vòng, kết quả chuyến đi lòng vòng này lại phải trả giá bằng cả tính mạng.
Tuy nói bọn họ đều có thể đi qua, nhưng có con đường an toàn hơn, cô lại không nói cho bọn họ biết, loại cảm giác này cũng không tốt.
Trong nước, cá thoải mái nhàn nhã bơi lên, hoàn toàn không nhìn ra có bất kỳ nguy hiểm nào.
Lê Điềm lập tức nổi giận.
"Tôi làm sao?" Đánh ta đi! Ta cứ không nói cho ngươi biết đấy!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.