Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Vân Tự Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Thế giới 2 : Thiếu nữ bần cùng bị trêu trọc
Giang Từ Vãn nghiêm túc trả lời, gật đầu liên tục, hỏi thêm về cách chăm sóc sau đó.
Giang Từ Vãn ngẩng đầu nhìn — là mấy người đàn ông thân hình cao lớn, khí chất mạnh mẽ, trông như vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản.
Ngay gần đó có một bệnh viện tư cao cấp, lại còn thuộc tài sản dưới tên Thời Trạch Khải.
Đó là nơi cô thuê từ khi mới ra trường, tuy nhỏ và rẻ, nhưng từng góc đều do cô tự tay sắp xếp, ấm áp và thân quen.
Nhưng đòn tấn công của hắn trước mặt vệ sĩ chuyên nghiệp hoàn toàn vô dụng.
Nhưng chẳng ai thèm để ý, vẫn thẳng tay kéo hắn đi.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Thời Trạch Khải.
Bên trong xe, không khí rơi vào im lặng.
“Về đâu?” — Thời Trạch Khải quay sang hỏi, giọng trầm và bình tĩnh.
“Thời tổng, thật sự xin lỗi!” — Giám đốc hội sở cuống quýt đi tới trước mặt Thời Trạch Khải, hơi khom lưng, mặt đầy áy náy — “Là do hội sở chúng tôi quản lý sơ suất, khiến ngài và vị tiểu thư đây bị kinh sợ.”
Ánh mắt anh dừng lại trên cánh tay cô, lập tức nhíu mày.
Anh trầm ngâm một chút rồi đề nghị: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc điện thoại của cô bị vỡ nát.
Nếu không xử lý kịp thời, e là sẽ nhiễm trùng.
Xe chạy băng băng trong đêm, không lâu sau đã tới bệnh viện.
Một động tác dứt khoát gọn gàng, hắn đã bị khống chế, ấn ngã xuống đất, không thể động đậy, chỉ còn biết nằm đó chửi bới om sòm.
“Đến bệnh viện xử lý vết thương đã.” — Anh lập tức ra lệnh cho tài xế quay đầu.
“Để tôi gọi cho Lăng Xuyên, bảo anh ấy đến đón cô về.”
Chương 33: Thế giới 2 : Thiếu nữ bần cùng bị trêu trọc
“Cảm ơn anh.” — Cô khẽ nói.
“Tiểu thư, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Giang Từ Vãn báo một địa chỉ.
Không rõ phòng khám gần nhà giờ này còn mở không.
Lúc đó, mấy nhân viên nữ cũng chạy tới đỡ Giang Từ Vãn dậy, lo lắng hỏi han:
Cửa xe đóng lại, xe từ từ lăn bánh.
“Không cần đâu, anh ấy đang ở nước ngoài. Tôi tự bắt xe về được.”
Sau một thoáng do dự, anh ấn nút nghe máy.
“Dẫn hắn đi!”
Thấy cảnh tượng hỗn loạn, ông ta lập tức chỉ huy an ninh lôi gã đàn ông đi.
Thời Trạch Khải đứng bên lặng lẽ quan sát, vẻ mặt trầm tĩnh.
Người đàn ông trước mặt cao lớn rắn rỏi, nét mặt cương nghị, lông mày rậm, khí chất nghiêm nghị lạnh lùng. Khóe môi hơi nhếch xuống, tạo nên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khó tiếp cận.
Ngay cả lúc đau phát khóc cũng vậy — dáng vẻ yếu ớt tội nghiệp đó lại khiến người ta thương cảm, đặc biệt là với đàn ông.
Khi đến lúc bôi thuốc, bác sĩ nói cần phải cởi áo để tiện xử lý.
Giang Từ Vãn do dự một chút, trong lòng hơi rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
Cô khẽ cử động tay để giảm bớt cảm giác khó chịu, nhưng vô tình đụng vào vết thương.
Giang Từ Vãn thấy anh đã tự quyết định thay mình, tuy hơi ngượng, nhưng không từ chối nữa.
Thời Trạch Khải khẽ gật đầu, chỉ đáp đơn giản.
Anh lập tức rời khỏi phòng.
Bạn gái của Cố Lăng Xuyên hình như là người nhút nhát, giọng nói nhẹ như mèo con.
Lúc bị gã đàn ông kia kéo, khuỷu tay cô bị trầy xước. Giờ đã đỏ cả một vùng, có cả máu rỉ ra.
Ngoài cửa sổ xe, đèn neon thành phố chớp nháy, ánh sáng phản chiếu qua kính xe thành những dải mờ ảo.
Bố mẹ cô ly hôn từ khi cô còn nhỏ, sau đó ai cũng có gia đình riêng.
Đến phòng cấp cứu, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đã chờ sẵn.
Lỡ để lại sẹo thì thật thảm.
Cô nhớ người này.
Lúc này, Giang Từ Vãn mới có thời gian nhìn lại tay mình.
Cô định về biệt thự của Cố Lăng Xuyên, nhưng sau chuyện vừa xảy ra, cảm thấy bất an và lo lắng, nên quyết định quay về căn nhà thuê của mình.
Thời Trạch Khải hơi nhíu mày:
Cô nhẹ nhàng gạt tay nhân viên phục vụ ra, cúi xuống nhặt lại điện thoại và túi xách bị rơi.
Thời Trạch Khải hơi nghiêng người, ý bảo cô lên trước. Cô ngồi vào xe, anh cũng theo sau lên.
Cô siết chặt áo khoác, đi theo sau Thời Trạch Khải.
Tài xế xuống xe, nhanh chóng mở cửa xe cho họ.
Hai người sóng vai rời khỏi hội sở.
Điện thoại tuy bị vỡ, nhưng không ngờ vẫn còn nhận được cuộc gọi. Máy vẫn rung liên tục.
“Lăng Xuyên, là tôi.” — Không chờ bên kia nói, Thời Trạch Khải lên tiếng trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từng gặp qua — là bạn của Cố Lăng Xuyên.
Cả hai không ai nói lời nào.
“Một cô gái đi một mình vào ban đêm thế này rất nguy hiểm. Tôi đưa cô về, lên xe tôi đi.”
Lúc đang chờ bên ngoài, trợ lý đưa lại đồ đạc của Giang Từ Vãn.
Lúc này, giám đốc hội sở cũng hớt hải dẫn theo một nhóm nhân viên an ninh chạy đến.
Tài xế lập tức xuống mở cửa sau.
Chiếc xe đã chờ sẵn ở cổng.
Thời Trạch Khải khẽ gật đầu. Dù gì cô cũng là bạn gái của Cố Lăng Xuyên, đã nhìn thấy thì đương nhiên phải giúp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô cúi đầu tìm trong túi.
So với ngại phiền người khác, lúc này quan trọng hơn là xử lý vết thương.
Giang Từ Vãn đang định gật đầu thì sực nhớ ra Cố Lăng Xuyên đang đi công tác nước ngoài. Cô lắc đầu liên tục:
“Không sao.” — Giang Từ Vãn hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
Vừa rồi người ra tay giúp chắc cũng là vệ sĩ của anh ta.
Gã say vẫn giãy giụa, miệng la hét: “Mấy người dám đụng vào tôi? Biết tôi là ai không hả?!”
Trong lòng cô, căn nhà thuê kia mới chính là nơi có thể khiến cô cảm thấy an toàn và yên ổn.
Thời Trạch Khải vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng liền mở mắt.
Giang Từ Vãn bước xuống, ngước nhìn tòa nhà bệnh viện rực sáng.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi.” — Giang Từ Vãn nói.
Cô được mời ngồi lên giường khám. Bác sĩ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng lau chùi và hỏi han chi tiết.
Cả đoạn đường đi qua lối riêng, thông suốt không bị cản trở. Nhân viên y tế nhìn thấy Thời Trạch Khải đều chào hỏi lễ phép.
Thời Trạch Khải trong lòng thoáng có chút tiếc nuối, nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Đột nhiên, một bàn tay to mạnh mẽ duỗi tới, kéo phắt gã đàn ông ra xa.
“A!” — Cơn đau nhói lên, cô không kiềm được khẽ rên một tiếng, nước mắt lập tức dâng lên.
Màn hình bị nứt thân máy lõm nhiều chỗ, rõ ràng là đã hỏng nặng không thể dùng được nữa.
“Ai ——” gã đàn ông say rượu bị kéo ra đỏ mặt tía tai, tức giận gầm lên, vung tay định đấm về phía một trong các vệ sĩ.
May mà cô vẫn để sẵn một ít tiền mặt. Không có điện thoại vẫn có thể bắt được taxi.
Thời Trạch Khải nhìn qua, miễn cưỡng đọc được tên người gọi — là Cố Lăng Xuyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ nhỏ cô đã không có khái niệm về một mái ấm thực sự.
Cô khẽ nhíu mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ tiếc… cô đã là người của Cố Lăng Xuyên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.