Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Vân Tự Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 214: Thế giới 5
Trước cửa phòng, anh gõ nhẹ: “Vãn Vãn, mở cửa, là anh.”
Hôm nay, cô muốn săn sóc anh một lần, cũng coi như để anh đỡ phải chạy đi chạy lại vất vả.
Mấy ngày qua, hai người có thêm rất nhiều lần gần gũi, quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn. Giống như một hồ băng dần được rót nước ấm, từ từ tan chảy trong yên lặng.
Nhìn cảnh ấy, họ ngầm hiểu tình cảm giữa hai người ngày càng tốt, sớm muộn cũng sẽ thành đôi thôi. Người trẻ tuổi mà, lúc nào cũng đầy tâm tư.
Giọng nói dịu dàng của anh càng khiến Giang Từ Vãn rơi nước mắt nhiều hơn. Cô không chịu tin, chỉ thấy tủi thân đến nghẹn ngào.
Cô đẩy cửa bước vào và ngay lập tức sững sờ.
Sốt ruột, anh đành nhờ bảo mẫu lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.
Gần đây, chuyện của Thịnh Phong đã khiến Lục Cảnh Thanh rất bận rộn. Là cháu gái, Thịnh Di càng hiểu phải biết điều, cố gắng chu toàn hết sức.
Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ run theo nhịp thở, ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ.
Trong đầu cô chỉ còn vang vọng một ý nghĩ: “Trong văn phòng của Lục Cảnh Thanh có phụ nữ khác.”
Anh chỉ gật đầu, không nói gì, vội lên thẳng lầu hai.
Giọng anh thoáng chút bất lực.
Anh thở dài, hạ giọng, kiên nhẫn giải thích: “Cô ấy tên Thịnh Di, là cháu gái của thầy Thịnh Phong. Em cũng biết thầy đang nằm viện. Hôm nay cô ấy đến đưa giấy tờ viện phí cần anh ký. Anh đang họp nên để cô ấy tạm chờ trong văn phòng, chỉ thế thôi.”
Nhắc đến Thịnh Phong, ý cười trong mắt Lục Cảnh Thanh nhạt dần.
Giang Từ Vãn thấy lòng rối bời, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực rơi nhưng cô vẫn cố kìm.
Trong phòng vẫn im lìm.
Dần dần, động tác giãy giụa của cô yếu đi.
Thấy cảnh tượng lộn xộn, anh khựng lại, ánh mắt ngay lập tức nhận ra hộp cơm rõ ràng là của Giang gia.
Không có tiếng trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhân viên lễ tân vốn không quen biết cô, ánh mắt thoáng lướt qua hộp cơm trong tay cô, vẫn giữ nụ cười mang theo chút cảnh giác nghề nghiệp: “Xin chào, cô có hẹn trước không ạ?”
Anh nói thích cô nhưng sau lưng lại còn có người khác!
Giờ thấy anh bế cô trở về, các bảo mẫu vội vàng mở cửa.
Nhưng sao vẫn cảm thấy khó chịu, thậm chí vô cùng khó chịu!
Chuyện sinh tử vốn chẳng ai có thể thay đổi. Dù có nhiều tiền, nhiều quyền đến đâu cũng không thắng nổi quy luật tự nhiên của đời người.
Giang Từ Vãn dựa vào lồng ngực anh, mí mắt dần nặng trĩu. Thật ra cô đã mệt từ lâu, nếu không vì muốn ra ngoài tìm anh, chắc hẳn đã ngủ say trong phòng rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là bề ngoài vẫn như mặt hồ phẳng lặng, chưa có gì thay đổi.
Đến dưới toà nhà tập đoàn Lục thị, Giang Từ Vãn bước vào sảnh.
Trong phòng không phải nhân viên công ty, mà là một cô gái mặc váy liền áo, tóc dài đen nhánh buông xõa, trẻ trung, xinh đẹp.
Lục Cảnh Thanh nhìn đôi môi cô bị hôn đến đỏ mọng, rồi lại khẽ hôn chốc lát nơi khóe miệng. Trong ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, giọng nói khàn khàn vang lên: “Bây giờ còn thấy lạnh không?”
Đúng lúc ấy, Lục Cảnh Thanh cùng vài vị cổ đông đi tới.
Xe dừng trước cổng biệt thự, anh vội vàng bước xuống.
Anh lắc đầu, giọng trầm thấp: “Không cần, cứ để cô ấy ngủ. Mẹ Vương cũng nghỉ đi, tôi ở đây một lát rồi sẽ về.”
Anh im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, phải chờ thêm vài ngày nữa mới biết được tình hình. Bác sĩ nói tuổi ông ấy đã cao, có lẽ cũng chỉ chống đỡ được ít ngày này thôi”
Nhưng dù công việc ngập đầu, mỗi ngày anh đều sắp xếp thời gian đến Giang gia thăm Giang Từ Vãn,hoặc cùng cô đến bệnh viện thăm Giang Diệu Hoa.
Cô quay lại, ngạc nhiên khi thấy Giang Từ Vãn. Thấy sắc mặt cô không tốt, Thịnh Di vội bước lên, mỉm cười lễ phép: “Xin chào, tiểu thư. Cô tìm Lục tổng sao? Anh ấy hiện tại…”
“Cô ấy đi bao lâu rồi?”
“Không có.”
Rõ ràng chính bản thân cô còn chẳng biết tự chăm sóc cho mình, nửa đêm vẫn có thể mặc áo ngủ chạy ra ngoài. Vậy mà giờ lại làm ra vẻ chín chắn, đi khuyên nhủ người khác.
Xuống đến sảnh, lễ tân báo rằng người kia đã đi được một lúc. Lục Cảnh Thanh lập tức lái xe thẳng đến Giang gia.
Tiếng “cạch” giòn vang, hộp cơm trong tay Giang Từ Vãn rơi xuống nền.
“Em biết rồi…” Giang Từ Vãn lí nhí, bàn tay nghịch ngợm nắm lấy khuy áo sơ mi của anh, “Vậy còn anh thì sao? Anh vẫn chưa nói cho em biết, tại sao nửa đêm lại lén chạy tới, còn giận em nữa? Đúng rồi, thầy của anh giờ thế nào rồi? Ông ấy có khá hơn chút nào không?”
Lục Cảnh Thanh hiểu rõ lòng mình nhưng tâm tư của Giang Từ Vãn thì anh không đoán được. Anh cũng không dám ép cô đưa ra quyết định, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. May thay, anh vốn không thiếu kiên nhẫn, cũng tình nguyện chờ.
Thấy anh xuất hiện, nước mắt lại trào ra: “Anh đến làm gì? Đi đi! Em không muốn thấy anh!”
Cô vốn định từ hôn với Lục Cảnh Thanh. Nếu thật sự anh có quan hệ với người phụ nữ khác, cũng chẳng liên quan đến mình.
Không nói thêm một lời, anh xoay người lao thẳng về phía thang máy.
Thịnh Di vội giải thích: “Lục tổng, vừa rồi có một tiểu thư đến tìm ngài. Cô ấy hình như hiểu lầm gì đó, ném hộp cơm xuống đất rồi bỏ đi.”
Ngồi lên xe, cô nghẹn ngào nói.
Giang Từ Vãn thở dài, vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ giọng an ủi: “Bây giờ y học tiến bộ lắm, chắc chắn sẽ không sao đâu. Anh đừng quá lo, quan trọng là giữ gìn sức khỏe của mình.”
“Xin lỗi, tôi tìm Lục Cảnh Thanh.”
Đó chính là Thịnh Di.
Chương 214: Thế giới 5
Nửa tiếng trước, khi thấy Giang Từ Vãn mặc áo ngủ chạy ra ngoài, họ vốn định ngăn lại. Nhưng khi nhận ra chiếc xe đen quen thuộc của Lục Cảnh Thanh, họ liền hiểu chuyện, khéo léo lui vào trong, không ai dám xen vào.
Tuy giờ giấc không cố định, nhưng chưa một lần anh vắng mặt.
Không phải nói đang họp sao? Ai lại có thể ở trong đó giờ này?
Sau một lúc lâu, cả hai mới buông nhau ra.
“Anh không tốt, làm em khổ sở. Từ nay văn phòng của anh chỉ có mình em mới được vào, như vậy có được không?”
Chiều hôm đó, Giang Từ Vãn mang theo nồi canh vừa hầm xong đến tập đoàn Lục thị tìm anh.
Mẹ Vương bước đến, nhẹ giọng hỏi: “Có cần đánh thức tiểu thư rửa mặt không?”
Lục Cảnh Thanh bế Giang Từ Vãn lên lầu.
Sơn Uyển Dung biết Lục Cảnh Thanh bận rộn giữa công ty và bệnh viện, vất vả đến mức chẳng kịp nghỉ ngơi nên bảo cô nấu chút canh mang đến cho anh bồi bổ.
Cô hoàn toàn không nhận ra ngữ khí khách khí của Thịnh Di, càng không để ý trong tay cô gái kia là giấy tờ bệnh viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Cảnh Thanh nhìn mà đau lòng. Anh mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô giãy giụa: “Là anh sai, Vãn Vãn, đều là lỗi của anh. Anh khiến em hiểu lầm, em tha thứ cho anh, đừng giận nữa được không?”
Bị nói trúng tim đen, cô vội quay mặt đi: “Em không có!”
Xác nhận cô đã ngủ say, Lục Cảnh Thanh mới bế cô xuống xe, đưa trở về.
Ban đầu Giang Từ Vãn định nhờ bảo mẫu mang đi, bản thân thì lười ra ngoài. Nhưng nghĩ lại mình rảnh rỗi, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đến một chuyến.
Đặt cô nằm yên trên giường, anh mới khẽ thở ra.
Trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy nhịp thở khe khẽ của cả hai, cùng tiếng côn trùng vọng lại ngoài cửa kính.
Giang Từ Vãn nằm úp trên giường, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt còn vương nước mắt. Cô đã cố gắng không khóc, nhưng khi trở về, chẳng thể kìm nổi nữa.
“Xin lỗi tiểu thư, Lục tổng hiện tại đang bận, nếu chưa hẹn trước thì e rằng…”
Trên đường, anh gửi cho Giang Từ Vãn mấy tin nhắn, nhưng không hề có hồi âm. Anh hiểu tính cô, nếu thật sự hiểu lầm, không nhanh chóng giải thích rõ ràng thì hậu quả khó lường.
Tài xế nhìn gương chiếu hậu vài lần, chẳng hiểu chuyện gì. Rõ ràng lúc nãy đi thì còn tươi cười, giờ lại sắp khóc. Nhưng anh khôn ngoan không hỏi, chỉ lặng lẽ hạ tấm ngăn xuống.
Lục Cảnh Thanh bật cười khẽ, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của cô: “Lần sau đừng vội vàng như vậy. Buổi tối gió lớn, dễ bị cảm lắm. Nếu mà ốm, phải uống thuốc, còn phải tiêm nữa. Đến lúc đó em đừng có khóc.”
Cô vốn định giải thích rằng Lục Cảnh Thanh đang họp, phải chờ thêm một lúc cũng định hỏi thân phận của đối phương. Người có thể đi thẳng lên tầng này, hoặc là lãnh đạo trong công ty, hoặc chắc chắn có quen biết với Lục Cảnh Thanh.
Lục Cảnh Thanh nhận ra hơi thở cô dần đều đặn, cúi đầu nhìn, thấy cô đã ngủ từ lúc nào.
Trong phòng làm việc, Thịnh Di vẫn chưa hết ngạc nhiên. Cô nghĩ gọi điện cho Lục Cảnh Thanh nhưng nhớ anh đang họp nên chắc chắn không bắt máy. Đành cúi xuống nhặt hộp cơm rơi dưới đất.
Anh lại gõ thêm mấy lần: “Vãn Vãn, nghe anh giải thích. Không phải như em nghĩ đâu. Cô gái đó là Thịnh Di, cháu gái thầy Thịnh Phong. Anh và cô ấy không có quan hệ gì khác, em đừng hiểu lầm.”
Dù sao, cho dù Giang Từ Vãn không đến tìm, buổi chiều hoặc tối Lục Cảnh Thanh cũng chắc chắn sẽ tranh thủ thời gian đến bầu bạn cùng cô.
Thịnh Di bị dọa, suýt nữa đánh rơi cả xấp giấy tờ.
Giang Từ Vãn nghĩ có lẽ là lãnh đạo cấp cao đến báo cáo công việc. Dù sao văn phòng của Lục Cảnh Thanh không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào.
Thấy lễ tân vẫn còn nghi ngờ, cô trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Lục Cảnh Thanh. Nhưng người bắt máy là trợ lý.
Những ngày sau đó, Lục Cảnh Thanh vô cùng bận rộn.
Đến lúc này, Giang Từ Vãn mới giật mình nhận ra, phản ứng vừa rồi của mình chẳng khác nào đang ghen.
Chẳng bao lâu sau, trợ lý vội vàng chạy ra, vẻ mặt đầy áy náy đưa cô đi vào trong: “Xin lỗi Giang tiểu thư, lễ tân không biết cô. Lục tổng hiện đang họp hội đồng quản trị, chắc khoảng nửa tiếng nữa mới xong, cô có muốn vào văn phòng chờ một lát không?”
Giang Từ Vãn lắc đầu, gương mặt đỏ ửng đến mức kinh người, khẽ chôn mặt vào ngực anh, nhỏ giọng đáp: “Không lạnh nữa.”
Cách đó không xa, dưới mái hiên biệt thự Giang gia, các bảo mẫu vẫn chờ sẵn.
“Được rồi, không sao. Tôi tự đi là được, không cần phiền anh.”
Bảo mẫu nhìn thấy anh thở hổn hển thì hoảng hốt: “Lục tiên sinh, sao ngài lại đến? Tiểu thư mang canh cho ngài, mới về không lâu. Bây giờ đang giận, tự nhốt mình trong phòng.”
Giang Từ Vãn khịt mũi, không trả lời, nhưng ánh mắt đã dịu lại.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, kiên nhẫn an ủi.
Trong mắt Giang Từ Vãn, một người phụ nữ xa lạ, ăn mặc đời thường, lại có mặt trong văn phòng Lục Cảnh Thanh, chắc chắn quan hệ không bình thường!
Nhưng Giang Từ Vãn không để cô nói hết câu.
Nắng chiều gay gắt, cô nheo mắt lại, bước thẳng về phía chiếc xe đang chờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lên đến tầng cao nhất, cửa văn phòng của Lục Cảnh Thanh chỉ khép hờ, dường như bên trong đã có người.
Giờ đây nằm trong vòng tay anh, giống như được cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, cảm giác an toàn tràn đầy. Buồn ngủ kéo đến như thủy triều.
Nhìn bộ dáng yếu mềm đáng thương ấy, lòng Lục Cảnh Thanh mềm nhũn. Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, như nhận ra điều gì, khóe môi nhếch lên thành nụ cười, giọng mang theo chút trêu chọc: “Anh còn tưởng em sẽ chẳng bận tâm. Vãn Vãn, có phải em đang ghen không?”
“Về nhà.”
Cảm xúc bùng nổ, Giang Từ Vãn lập tức quay người bỏ đi, sải bước nhanh chóng.
Cô có thể nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh mẽ ngay bên tai.
Các cổ đông nhìn nhau khó hiểu, chỉ có trợ lý phản ứng nhanh, vội trấn an: “Xin lỗi các ngài, Lục tổng có việc gấp…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vừa từ bệnh viện tới, khác hẳn bộ dáng công sở ngày thường, trên người chỉ mặc quần áo đơn giản. Cô mang theo một vài giấy tờ cần Lục Cảnh Thanh ký. Nhưng vì anh đang họp, lại nghe trợ lý nói chiều nay anh có việc riêng, sẽ không ở công ty lâu nên Thịnh Di chỉ có thể chờ sẵn trong văn phòng để không làm lỡ việc.
“Thật sự không sao?” Anh vươn tay khẽ nhéo má cô, giọng vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, “Vậy tại sao em lại giận, lại buồn như vậy? Vãn Vãn, có phải điều đó chứng minh thật ra em cũng thích anh?”
Giang Từ Vãn giơ tay đánh anh, nhưng anh vẫn ôm chặt, không hề né tránh.
Giang Từ Vãn ngắt lời, giọng thản nhiên: “Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”
Anh nâng gương mặt cô, lau đi nước mắt, tiếp tục nói: “Em phải tin anh. Bên cạnh anh chỉ có em, không có ai khác.”
“Chuyện gì xảy ra?”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Cảnh Thanh trầm xuống.
Cô khoát tay, từ chối người đi cùng.
Lục Cảnh Thanh hiểu cô đang lo cho mình, nên càng ôm chặt lấy: “Ừ, anh biết rồi. Giờ có em ở bên, anh thấy yên tâm hơn nhiều.”
“Không phải vậy đâu, Vãn Vãn, nghe anh nói đã…” Lục Cảnh Thanh bước tới, định nắm tay cô nhưng bị gạt ra.
“Vài phút.”
Cô gần như chạy vào thang máy, tim đập dồn dập. Khi cửa mở ra tầng trệt, cô bước vội qua sảnh, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của lễ tân, thẳng ra ngoài toà nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.