Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 127: Thế giới 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Thế giới 4


“Thật sự không có.” Giang Từ Vãn vội xua tay.

Anh chỉ nghĩ cô đang gặp khó khăn tài chính, chẳng qua ngại ngùng không muốn mở miệng.

Nhưng mấy hôm nay, Giang Từ Vãn đều nhờ Chu Khoa mang đồ vào.

Giang Từ Vãn c*n m** d***, nghiêng mặt sang chỗ khác nhưng không né tránh bàn tay hắn, “Tôi đúng là thiếu tiền nhưng tôi cũng không thể nào đem vòng tay đi bán dù sao đó cũng là tâm ý của dì……”

“Vòng tay này em không thích thì cứ để đó.” Giọng hắn hạ thấp đi rất nhiều “Khi ấy tôi chỉ nghĩ, nếu em thiếu tiền, có thể mang đi bán.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù gì thì bọn họ từng lên giường nhưng quan hệ cũng chỉ dừng lại ở mức ông chủ với bảo mẫu, so với người xa lạ thì chỉ thân quen hơn một chút mà thôi.

Hắn nhẹ nhàng đưa khăn giấy chấm lên gương mặt cô, chậm rãi giúp cô lau đi nước mắt.

Cô muốn khóc thì sẽ khóc!

“Vậy ta sẽ chuyển thêm cho em một khoản.” Thẩm Mộ Hành nhìn cô “Căn nhà đó em cứ yên tâm ở, còn các khoản phí quản lý, duy trì để ta lo.”

Đối với cô mà nói, dù hiện tại mỗi tháng có hai vạn tiền lương nhưng để gánh vác những chi phí kia hẳn cũng phải chật vật lắm.

Cô vẫn còn giận chuyện lần trước sao?

Giữa trưa, thư ký Chu Khoa mang theo hộp cơm bước vào.

Thẩm Mộ Hành đang ký văn kiện, bút máy dừng lơ lửng giữa không trung, vệt mực đen ở cuối chữ “Thẩm Mộ Hành” kéo dài một đường, giống hệt tâm trạng gấp gáp của hắn lúc này.

Thấy hắn cúi đầu, Giang Từ Vãn cũng không còn giận nữa, coi như cả hai đều đã có bậc thang để bước xuống.

Dù bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng Thẩm Mộ Hành lại có chút không vui.

Mấy ngày sau.

Chuyện đã quá rõ Giang Từ Vãn không muốn gặp hắn.

Thẩm Mộ Hành nhìn dáng vẻ ấy liền hiểu ra.

“Tôi mắng em lúc nào?” Giọng Thẩm Mộ Hành mang vài phần kinh ngạc vì bị đổ oan nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, hắn bỗng chốc mềm xuống.

Đi ngang văn phòng tổng tài, cô theo bản năng chậm bước lại thấy Chu Khoa đã thu dọn hộp cơm đặt ngay ngắn trên tủ ngoài.

Cánh tay hắn cứng ngắc treo lơ lửng giữa không trung, cuối cùng chỉ dám dùng đầu ngón tay khẽ chạm l*n đ*nh đầu cô “Đừng khóc nữa, ta……”

Nhưng nghĩ kỹ, xin lỗi một câu cũng tốt hơn là để cô cứ khóc mãi, tiếng khóc ồn ào đến mức nhức cả đầu.

Giang Từ Vãn cắn môi, đạt được mục đích, lúc này mới gật đầu.

“Anh vừa rồi dựa vào cái gì mà hung dữ với tôi?” Giọng cô mang theo tiếng nấc, như một con mèo nhỏ bị dẫm trúng đuôi, xù lông phản kháng.

“Ừm…… Xin lỗi.” Thẩm Mộ Hành day day giữa mày, “Về sau lúc nói chuyện tôi sẽ chú ý hơn, bất quá tôi thật sự không có ý khác. Tôi cũng hy vọng em đừng hiểu lầm.”

May mà anh là thiên tài, đầu óc linh hoạt, tinh lực dồi dào. Nếu đổi lại là người bình thường, với cường độ công việc như thế, không c·h·ế·t thì cũng lột da.

Trước kia, mỗi lần Thẩm Khánh Phong lỡ chọc Đàm Thi Vân tức giận, phần lớn đều là ôm lấy dỗ dành, chờ đến khi bà nguôi bớt mới mang lễ vật ra xin lỗi. Nhưng mà..

Lúc đầu, Thẩm Mộ Hành cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô có việc bận. Nhưng liên tiếp nhiều ngày đều như vậy, hắn mới nhận ra có điều không ổn.

Tiếng khóc ấm ức của cô như thủy triều dâng, từng đợt từng đợt cuốn trôi lý trí hắn, đôi giày da thủ công sang quý trên thảm bị nghiền ra những nếp nhăn, giữa mày cũng nhíu chặt càng lúc càng sâu.

Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Nếu không căn biệt thự kia anh cứ lấy lại đi, chi phí duy trì thật sự quá cao, tôi không gánh nổi……”

Chương 127: Thế giới 4

“Em…… em đừng khóc nữa.” Thẩm Mộ Hành kéo kéo cà vạt, giọng nói khàn khàn hơn hắn tưởng.

Cô cứ khóc.

Hắn hiện tại đâu thể dùng cách đó để dỗ cô chứ?

Thẩm Mộ Hành nghẹn lời, mấy câu muốn nói đều tắc nơi cổ họng, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.

Mỗi tháng trả xong các khoản, e là chẳng còn lại được bao nhiêu.

Thẩm Mộ Hành thật sự bất lực, chỉ đành thử lên tiếng: “Được rồi được rồi, em không muốn vòng tay thì cứ bỏ đó, không cần giữ.”

Trong hành lang, khi bước vào thang máy, Giang Từ Vãn thoáng thấy bóng mình phản chiếu trên vách kim loại.

Hắn vốn không có kinh nghiệm dỗ dành ai, lại càng không biết phải làm sao để trấn an cô.

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy sắp khép lại, phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cùng giọng nói trầm ổn quen thuộc của Thẩm Mộ Hành:“Đợi đã.”

Khóe mắt thoáng thấy động tác cô lau nước mắt, hắn đưa khăn giấy qua nhưng cô thậm chí chẳng buồn nhìn lấy một cái.

Lời còn chưa dứt đã bị một tiếng nấc nặng nề của cô chặn lại.

Đôi môi mỏng mím chặt.

Hắn nhìn Chu Khoa bày hộp cơm gọn gàng trên bàn, bất giác nhớ tới nếu là trước kia, lúc này Giang Từ Vãn sẽ mỉm cười mắt cong cong mà nói với hắn, hôm nay có món ngon gì.

Hắn không có tư cách cấm cản cô!

Nghe thấy vậy, Giang Từ Vãn lại càng thêm ủy khuất, chỉ cảm thấy hắn đang chê cô phiền phức.

“Không có gì, chỉ là không nghỉ ngơi tốt.” Cô khẽ lắc đầu.

Giang Từ Vãn đứng yên một chỗ, nước mắt lại như vỡ bờ, “Rõ ràng một chút cũng không bình thường. Anh chính là cố ý, anh mắng tôi!”

Cô lấy đồ rồi chuẩn bị đi luôn.

Trong khi đó Giang Từ Vãn càng khóc lại càng dữ dội, giống như một trận sóng không thể vãn hồi.

“Nếu em có chuyện khó xử, cứ nói với tôi cần vay tiền cũng được.”

Thẩm Mộ Hành bị chất vấn bằng giọng điệu giận dỗi ấy mà nghẹn lời, “Tôi không có hung dữ với em. Tôi chỉ là bình thường nói chuyện với em thôi.”

Cô nói lấp lửng, nghe ra đầy khó xử.

Tuy biết Trình Cảnh Tầm có tiền nhưng đó cũng là nhờ bao đêm thức trắng làm dự án mà ra.

Cô nhìn chằm chằm khay đồ ăn, dùng đũa chọc vào quả trứng lòng đào, vàng trứng sánh chảy ra.

Chỉ một lần thôi, hắn nhường cô một chút cũng chẳng sao.

Giang Từ Vãn bất ngờ vươn tay giữ chặt cổ tay hắn, ánh mắt quật cường mà nhìn thẳng vào hắn, cô cũng đâu phải người không có tính khí, “Anh nhất định phải xin lỗi tôi.”

Thấy hắn bắt đầu nhượng bộ, Giang Từ Vãn bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy trách cứ, chóp mũi vẫn còn dính nước mắt long lanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy cô không muốn nói nhiều, Trình Cảnh Tầm cũng không hỏi thêm.

Cơm nước xong, Giang Từ Vãn chuẩn bị rời đi.

Cô dẫu thật sự cần vay tiền, cũng sẽ không tìm anh đi “hố” tiền của Thẩm Mộ Hành mới là hợp lý, dù sao hắn cũng là tên tư bản vạn ác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng khóc của cô bỗng cất cao thêm nửa bậc, rõ ràng là cố ý để chọc tức hắn.

Thẩm Mộ Hành cố tìm cách, trong đầu chợt nhớ lại vài chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Mộ Hành trầm mặc một lát, trong lòng còn do dự.

Tình huống hiện tại đúng là khó giải quyết trước đây trong lúc bàn chuyện hợp tác không thuận lợi, hắn cũng từng gặp đối phương mất kiểm soát cảm xúc, thậm chí chửi ầm lên. Nhưng kiểu như Giang Từ Vãn, khóc đến đáng thương thế này, thì quả thật hắn chưa từng biết xử lý ra sao.

Phòng nghỉ, Giang Từ Vãn đang ăn cơm cùng Trình Cảnh Tầm.

Bóng mắt dưới hàng mi dày trông sâu hơn thường ngày, đáy mắt còn đọng chút nước, cả người thoạt nhìn rầu rĩ không vui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Thế giới 4