Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Nhất Dạ Diễm Vũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 447: Cô Giáo Phù Thủy (10)
Trước giờ đã từng thấy qua kỵ sĩ cầm kiếm chém sói, nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến thiếu nữ cầm cuốc nạo sói!
Nhưng ngoài thân hình giống con người ra, thì phần đầu và mặt của hắn vẫn ở dạng sói, sau lưng còn có một chiếc đuôi.
Nhìn thấy hắn, còn khiến người ta sợ hãi hơn nhìn thấy lũ sói dữ!
Vòng lửa tức tốc thu hẹp lại, hừng hực khí thế bao trùm đến thiêu đốt Khuynh Diễm.
—
C·h·ế·t tiệt!
"Ông đây không muốn đền đấy!" Radley ngang ngược quát: "Ngươi có từng thấy con sói nào đền bù thiệt hại cho con người chưa?"
Lửa từ trong lòng bàn tay hắn cháy lên, không phải loại ma thuật yếu kém như nhóm học sinh của Love and Light, mà khí nóng kia cực kỳ mãnh liệt hung tợn.
Radley lùi về sau né tránh, ma thuật khuấy đảo cuồn cuộn hiện ra giữa lòng bàn tay, hắn hô to thần chú điều khiển: "Hỏa lân tán!"
Các nông dân làm vườn đều đã bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại một mình Khuynh Diễm vẫn hiên ngang cầm cuốc đứng đó.
Đây là tài sản cơ nghiệp ta gây dựng để nuôi tiểu ăn vạ đấy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuynh Diễm mua lại một mảnh đất lớn ở gần rừng Sương Mù, thuê người về trồng nho, mỗi buổi chiều cô sẽ đi ra dạo quanh ngắm nhìn.
Hắn chỉ thích được Khuynh Diễm ôm, vì hành động này giống như cô đang sưởi ấm hắn, bày tỏ sự yêu thương dành cho hắn.
Đỉnh lửa rất cao, trông như bức tường thành nóng rực kiên cố, vây khốn không để bất cứ con mồi nào chạy thoát.
Radley còn chưa kịp hiểu rõ ràng, thì chiếc bóng ở phía đối diện đã đột ngột lóe lên, trong vài giây liền áp sát đến ngay trước mặt hắn.
Những người làm vườn vô cùng sợ hãi gọi với theo can ngăn, nhưng thử hỏi ai có thể cản được Khuynh Diễm đang nổi nóng vì bị mất tài sản?
Radley không tin vào mắt mình, lửa của hắn lại né tránh Khuynh Diễm, sau đó... rượt theo đốt hắn!
Rầm!
Khuynh Diễm vặn cổ tay, con c·h·ó này hôm nay phải tàn đời tại đây!
Bởi vì cuộc sống hắn quá nghèo khổ, mà tiểu thư là người duy nhất cứu hắn, nên hắn mới bám lấy không buông.
Chẳng hạn như các thế giới trước đa phần đều đi lừa đảo, thì bây giờ cô đã có nghề nghiệp đàng hoàng, còn là một nghề vô cùng có tính cống hiến như giáo viên.
Khuynh Diễm cắm cuốc xuống đất, chống khuỷu tay nhạt giọng hỏi: "Ngươi là c·h·ó đầu đàn dẫn bọn chúng đến phá hoại vườn nho ta?"
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hôn cô, bởi vì… hắn còn nhỏ mà, hành động đó thật ngại ngùng quá.
Gần đây Khuynh Diễm bắt đầu trở thành một người làm ăn chân chính.
Cô ta gọi ai là c·h·ó?
Tuy Selina không bày tỏ ý kiến, nhưng cô chưa từng có ấn tượng tốt với Mộ Ngôn, cô cảm thấy hắn chỉ đang lợi dụng tiểu thư nhà mình.
Giờ thì hay rồi, một nửa dây leo nho còn lại cũng đi theo đám lửa kia luôn.
Radley hô to một tiếng, lửa xoắn lại thành hơn hai mươi khối cầu, theo gió cuồn cuộn bắn về phía Khuynh Diễm!
Thân hình chúng đều thuộc dạng sói trưởng thành, răng nanh sắc bén hung tợn, nhào vào điên cuồng cắn xé dây nho. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hỏa cầu!"
Ngay khi bầy sói sắp bị Khuynh Diễm xẻo thịt đem bán để bù lại tổn thất vườn nho, thì chợt trong rừng Sương Mù vang lên tiếng lao vun vút xé gió.
Đám Canis Lupus Quenis(*) hèn yếu đó làm sao sánh được với Canis Lupus thuần chủng bọn ta?
(*)Canis Lupus Quenis: giống c·h·ó đầu tiên được thuần hóa trong lịch sử trước công nguyên.
Khuynh Diễm giật chiếc cuốc lên khỏi mặt đất: "Giờ thì sắp thấy rồi."
Thân thể từ trên cao nện xuống, một người sói vạm vỡ đứng đối diện cô.
Selina càng thêm khẳng định, sinh vật giống đực không một tên nào tốt đẹp.
Khuynh Diễm chậm rãi nhếch môi, phun: "Chẳng phải c·h·ó và sói đều mang cùng một họ Canis-Lupus à?"
Đám thú dữ kia tràn ra từ rừng Sương Mù, số lượng khoảng hai mươi con.
Màu sắc rực rỡ xinh đẹp như pháo hoa nở rộ trong đêm... cháy hết cánh đồng nho của Khuynh Diễm!
Quả cầu khổng lồ nổ giữa không trung, phân tán thành vô số đốm lửa nhỏ rơi xuống.
Nhưng trên thực tế, Mộ Ngôn đối với Khuynh Diễm, vừa là dựa dẫm vì cô quan tâm hắn, vừa là ngưỡng mộ vì cô giỏi giang lợi hại.
Bị cuốc đánh đau quá đi!
Cái đuôi của hắn cháy rồi!
Ở độ tuổi nhỏ như hắn, những cảm giác này rất dễ biến thành rung động đầu đời. Nhưng hắn vẫn đơn thuần lắm, chẳng có mưu đồ bán mình gì đâu.
Radley lập tức giật giật khóe miệng. C·h·ó đầu đàn?!
Radley: "…" Mang cùng một họ thì thế nào?
Sau ba tháng trồng trọt, kết quả đạt được chính là cánh đồng bát ngát trải dài... dấu chân sói giẫm hỏng hơn một nửa dây leo nho!
Radley vẫn không phát giác mình đã gặp nguy hiểm, hắn vận ma thuật tung ra đòn công kích cấp bậc cao: "Vạn hỏa hội tụ, địa võng vây khốn!"
Lại còn đem thân thể ra cho người ta tùy tiện ôm ấp, dễ dãi bán mình.
"Loài người hỗn xược! Ta đây là vương tử tộc sói cao quý, không phải đám c·h·ó đần độn kia! Ngươi cẩn trọng ngôn từ, chớ có chọc giận ta, bằng không..." Radley ngoác miệng nhe răng nanh, gầm giọng đe dọa: "Ta cắn đứt cổ ngươi!"
Tiếng sói tru vang vọng khắp không gian, khiến người nghe cảm thấy rùng mình khiếp sợ, nhưng thật sự nội dung mà chúng đang nói là: Vương tử ơi, ở đây có quỷ đội lốt người tàn bạo với sói nhỏ!
Đỏ cả tầm mắt, tiêu hủy toàn bộ không chừa lại thứ gì.
Uy lực công kích vô cùng lớn, tốc độ nhanh đến kinh người, ma thuật của Radley thuộc cấp bậc cao, ở vương quốc này không có bao nhiêu pháp sư đạt đến trình độ ngang bằng hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khi những hỏa cầu hung tợn sắp chạm vào cô, thì tất cả chúng chợt khựng lại, hợp nhất thành một khối cầu lửa khổng lồ cấp tốc bắn ngược về phía Radley!
Chương 447: Cô Giáo Phù Thủy (10)
Người sói thiên về cận chiến, nên hầu như đều đâm đầu vào cắn xé chứ hiếm khi nhớ tới dùng ma thuật. Nhưng vì thế chiến cân bằng, thậm chí càng đánh càng có xu hướng bị áp đảo, lúc này Radley mới đổi chiến thuật.
Chúng kết nối với nhau tạo thành một vòng tròn lửa khép kín, bao vây chặt chẽ hai người đứng bên trong.
Thiếu nữ từ đầu tới cuối vẫn đứng yên nhìn hắn, dáng vẻ cô hờ hững không chút gấp gáp. Nhưng thời điểm lửa đang thu lưới tấn công cô, thì chúng chợt xoay nhanh chuyển đối tượng!
Hắn không muốn trở thành sói trụi lông!!
Radley giơ tay lên, âm thanh hùng hồn vang dội: "Nhận mệnh lệnh của ta, thu lưới!"
A A A A A A!!!
Khuynh Diễm: "…" Mẹ kiếp!
Người sói cất lên chất giọng vỡ ồm ồm của độ tuổi thiếu niên: "Kẻ to gan nào dám động đến đàn em của Radley Canis-Lupus ta?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là ăn cướp… khụ, không phải, quen miệng, đó là làm nông canh tác vườn nho.
À hú!!
Làn da săn chắc màu lúa mạch, vóc dáng cường tráng khỏe khoắn, mặc quần áo đầy đủ trông như một con người.
Ánh mắt người sói hiện lên kinh ngạc. Cô là người đầu tiên có thể bật lại đòn tấn công của hắn!
Mọi người đều cắm đầu ú tè chạy khỏi vườn, chỉ có duy nhất một thiếu nữ vác cuốc đi về hướng ngược lại.
Bùm!
Nhưng xui xẻo cho Radley, bởi vì đứng trước Khuynh Diễm thì ma thuật hệ hỏa của hắn chẳng khác nào nối giáo cho giặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bầy c·h·ó quèn này hôm nay tới số với ta!
Chỉ nghe tiếng "coong coong" liên tục vang lên, lưỡi cuốc không ngừng va chạm với đầu vuốt sắc bén!
Cứu hỏa! Mau lập tức cứu hỏa!
Màn đánh nhau vô cùng tàn bạo! Vô cùng nhẫn tâm! Vô cùng thiếu nhân tính!
Bản năng chiến đấu của Radley tức khắc lên nòng, hắn vung ra móng vuốt hung hăng lao tới đáp trả.
Có điều sống đứng đắn thường sẽ nghèo, lương giảng dạy rất bèo bọt, nên cô quyết định làm thêm nghề tay trái.
Lưỡi cuốc nện mạnh xuống!
Khuynh Diễm giơ tay chỉ vườn nho: "Không nói nhiều, đền cho ta."
Radley vội vàng xoay người né tránh, mặt đất chỗ hắn vừa đứng lõm xuống một mảng lớn, nếu lúc nãy hắn không tránh kịp thì chắc đã gãy mấy cái xương sườn.
Những đốm lửa nhỏ rải rác khắp vườn nho, trong nháy mắt liền phừng phừng rực cháy!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.