Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Nguyệt Dạ Sanh Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 768
Như thể có người đứng phía sau, trên tay cầm thứ gì đó rất dài.
Ăn xong bữa sáng, mấy người thảo luận về hoạt động hôm nay.
Vân Xu ngồi xuống cạnh cậu ấy: "Được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ tắm xong rồi, cảm giác kỳ lạ càng nhiều hơn.
Lăng Đan c** q**n áo còn vương đầy mùi BBQ, ném vào sọt đồ bẩn, sau đó bước vào bồn tắm, mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ. Nước ấm chảy trên người cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng cô dám chắc trước khi tắm đã khóa trái cửa phòng rồi.
Phía sau không có một bóng người, chỉ có bồn cầu và bồn rửa mặt. Ánh đèn vẫn hoạt động cẩn thận, chiếu sáng lên một khu vực nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hết thảy đều như bị phủ một lớp màn không thể bóc ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn lầm rồi?
Lăng Đan sợ hãi giật mình. Bỏ mặc bọt biển đang chảy xuống, cô đột nhiên kéo mạnh rèm tắm ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Xu dụi dụi mắt. Tay phải sờ sang phía bên giường kia. Chăn đã không còn hơi ấm, rõ ràng người kia đã dậy từ lâu rồi.
Đầu đầy bọt biển, cô hơi hé mắt. Trong tầm nhìn mờ ảo, tấm rèm tắm trắng chiếu ra hình dạng một người.
Chiếc giường lớn mềm mại thoải mái hơn giường đệm ở đại học rất nhiều. Nhưng Lăng Đan vẫn thích giường ở trường hơn. Nơi này khiến cô luôn có cảm giác không thoải mái.
Cầm lấy điện thoại bên cạnh gối đầu, nhìn thời gian, 9 giờ sáng.
Lộ Lâm Yến thấy cô cứ trăn trở không thôi, chủ động lái sang chuyện khác: "Nghĩ không ra thì thôi, đều là chuyện vặt vãnh. Ăn cơm xong anh đưa em đi dạo quanh đây. Buổi sáng anh đã đi dạo một vòng rồi."
……
Cô nhíu mày. Thực sự không nhớ nổi thêm gì nữa, chỉ nhớ rõ trong mộng có một loại cảm giác rợn tóc gáy, giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
"Anh dậy lúc nào vậy? Những người khác đâu?" Vân Xu hỏi.
Qua kỳ nghỉ xong là có thể về trường rồi. Mọi người đều đang vui vẻ, không thể để mình cô ảnh hưởng đến hứng thú của người khác được.
Vu Cẩn Cẩn vẫy tay về phía Vân Xu, cười rất ngọt ngào: "Xu Xu, mau lại đây. Bữa sáng là tôi và Lăng Đan chuẩn bị đấy, mau tới nếm thử đi."
Cô vươn tay. Ánh sáng dừng lại trên cánh tay, mang theo hơi ấm nhàn nhạt.
Chương 768
Vân Xu có chút kinh ngạc, mình ngủ giấc này mười một tiếng đồng hồ, trước đây chưa bao giờ xảy ra tình huống này.
Lộ Lâm Yến giúp bạn gái pha ly sữa nóng: "Đừng quên uống đấy. Chuyên gia dinh dưỡng nói mỗi ngày ít nhất một ly."
Xuống lầu, bốn người khác đã ngồi vào bàn ăn.
Anh nhìn kỹ cô. Trên làn da trắng sứ nhiễm hồng nhạt nhàn nhạt, ánh mắt cũng rất có tinh thần, nhìn tốt hơn trạng thái của cô khoảng thời gian trước. "Tối hôm qua còn nằm mơ không?"
Lộ Lâm Yến ngồi xuống mép giường, giải thích nói: "A Giác và bọn họ cũng đều biết sức khỏe của em không tốt, đều nói không cần gọi em, để em nghỉ ngơi thêm một lát. Đừng ngại."
Chẳng lẽ môi trường ở đây tốt quá, cô không nhịn được nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lộ Lâm Yến nói: "Anh dậy hơn 7 giờ rồi. Bọn họ cũng cùng thời gian với anh."
Lộ Lâm Yến đi vào, cười nói: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Anh định vào gọi em dậy, bữa sáng đã làm xong rồi."
Sau khi nghĩ thông suốt, cô tiếp tục rửa sạch bọt biển trên người. Tắm xong trở lại phòng ngủ.
Ngày đầu tiên, ánh sáng ấm áp chiếu vào trên sàn nhà.
Nhưng nếu đã hứa với Vu Cẩn Cẩn sẽ đi cùng cậu ấy mấy ngày này, Lăng Đan đè nén cảm giác xuống đáy lòng.
Lăng Đan hạ quyết tâm, mạnh mẽ làm lơ cảm giác trong lòng, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Cô vội vàng dùng nước rửa sạch bọt biển, mở to mắt. Phòng tắm vẫn nguyên hình dáng đó, chỉ có tiếng máy nước nóng kêu.
Khi chiếc đèn cuối cùng tắt đi, toàn bộ biệt thự chìm vào bóng đêm. Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, ngay cả một chút tiếng gió cũng không có.
Vân Xu oán giận nói: "Vậy sao anh không gọi em? Mọi người đều ở chuẩn bị bữa sáng, còn có mình em ngủ khò khò."
Vân Xu ôm chăn, cố gắng hồi tưởng. Trong ký ức chợt lóe lên ánh trăng đỏ, cùng cánh đồng nhìn không thấy điểm cuối...
"Biết rồi."
Lăng Đan nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể đổ lỗi cho ảo giác vừa xuất hiện. Có lẽ là do vừa nãy nheo mắt cộng thêm ánh sáng.
Vân Xu ở trên giường một lúc nữa, từ từ rời giường.
Vân Xu mắt sáng lên, lập tức nhanh hơn tốc độ: "Em nhanh lắm đấy."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.