Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Nguyệt Dạ Sanh Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 747
Bùi Dã Mục nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại. Địa điểm đó giống với nơi anh vừa đoán. Tên buôn tin tức kia thật đúng là biết tìm cơ hội.
Nghĩ đến đây, Vân Xu mong chờ nhìn anh: “Anh có thể nói cho em biết địa điểm giao dịch ở đâu không?”
Thành Trạch hài lòng ngầm đưa ra kết luận.
Một bản nhạc kết thúc, Vân Xu lại lần nữa hỏi về địa điểm giao dịch cụ thể. Thành Trạch không còn úp mở nữa, chậm rãi nói ra một địa điểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những suy nghĩ tỉnh táo trong đầu Vân Xu lập tức trở nên hỗn loạn. Lời nói của Thành Trạch đã phá vỡ nhận thức của cô về anh.
Hai hàng người đều cầm theo những chiếc vali có khóa số, kiểu dáng rất giống nhau.
Chương 747
Vân Xu mơ hồ theo động tác của anh bước ra sàn nhảy. Đêm nay mọi chuyện diễn ra vượt quá dự đoán của cô. Đầu tiên là gặp Ôn Minh Hàm, sau đó gặp Hứa Thành Chu, bây giờ Thành Trạch lại đưa ra một điều kiện gần như không phải là điều kiện.
“Nếu em muốn bao dưỡng anh, anh rất vui, không cần tiền cũng được.”
Thái độ của Thành Trạch thật sự quá tự nhiên, Vân Xu không phân biệt được thật giả, nhưng có thể cảm giác được anh không có ác ý với cô.
Cô ấy rõ ràng là không có lúc nào không đáng yêu.
Vân Xu chần chừ nói: “Anh, anh biết gì?”
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có tiền là nhiều hơn một chút.
Vân Xu vội vàng cầm điện thoại, soạn tin nhắn gửi đi.
Thành Trạch đổi tư thế, dựa vào sofa, buồn cười nói: “Viết chi phiếu, em định bao dưỡng anh sao?”
“Anh biết không nhiều lắm, chỉ là vừa lúc ngẫu nhiên biết được chuyện này.” Người buôn tin tức nổi tiếng nhất Vụ Thành nói một cách hợp lý: “Bởi vì liên quan đến em, nên anh để ý hơn một chút.”
Thành Trạch làm vẻ buồn rầu: “Em cũng không thể trọng bên này khinh bên kia, chỉ nhảy với hai người kia mà không nhảy với anh, anh sẽ rất buồn đấy.”
Thành Trạch ở bên cạnh thản nhiên vuốt cằm, cảm thấy vẻ mặt kinh ngạc nhỏ bé này của cô cũng rất đáng yêu, giống như một chú thỏ tuyết trắng ôm cà rốt về nhà, kết quả bị con người phát hiện trên đường, cái đuôi nhỏ run rẩy.
Cả người cô nín thở, phía dưới là hai bên giao dịch vừa gặp mặt. Mỗi bên có bốn năm người, gần như đều đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt.
Trong mắt Thành Trạch hiện lên vẻ tiếc nuối, dường như tiếc vì không được bao dưỡng.
Nghĩ như vậy, những người cô quen biết dường như đều rất bí ẩn.
Trao đổi?
Lúc này, người đàn ông vẫn tươi cười ôn hòa.
Vân Xu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành Trạch thu hết mọi cử động của cô vào mắt. Anh khẽ gõ ngón tay hai cái, như đang suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên nói: “Nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh dẫn em đi một nơi.”
Sau đó.
Trước đây anh nói công việc của mình liên quan đến thu thập thông tin. Vân Xu cho rằng anh là nhân viên phân tích thị trường của một công ty nào đó. Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, ít nhất người bình thường cũng sẽ không biết loại chuyện này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ kỹ lại, nếu anh thật sự có ý đồ xấu, cũng sẽ không nói ra tin tức này bây giờ.
Vân Xu lo lắng đánh giá bản thân, dường như không có gì để trao đổi. Cô thử nói: “Sau khi rời thuyền em sẽ viết chi phiếu cho anh, được không?”
Nói rồi, anh kéo cô đứng dậy: “Nghỉ ngơi cũng đã nửa tiếng rồi, sức lực cũng nên hồi phục.”
Vân Xu cau mày, ngồi xổm xuống đất. Chiếc váy trắng dính một chút bụi xám, bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cô có thể trực tiếp nói cho Bùi Dã Mục và những người khác. Bất kể tin tức là thật hay giả, đó cũng là một manh mối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng mà sai rồi nha, em có được nhiều hơn em nghĩ.” Anh cười đưa tay ra: “Muốn biết tin tức, đêm nay điệu nhảy thứ ba xin tặng cho anh đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Xu ngơ ngẩn.
Vân Xu vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải bao dưỡng, chỉ là em không có thứ gì khác để trao đổi.”
[Đã biết, vất vả cho em rồi.]
Anh rũ mắt, nhanh chóng gõ một hàng chữ, rồi bấm gửi.
Thành Trạch cười nói: “Đương nhiên có thể.” Còn chưa đợi Vân Xu vui mừng, anh lại nói: “Bất quá em lấy gì để trao đổi đây?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.