Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Nguyệt Dạ Sanh Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 482: Chương 482
Ngồi bên trong xe, Vân Xu quan sát càng thêm thuận tiện, cô nhìn thấy có người mặc áo dài đội mũ bình đế, có người mặc tây trang, có người mặc sườn xám thướt tha, cũng có người mặc váy liền thân.
Vân Phi Vũ cẩn thận đóng cửa lại, đặt hành lý sang một bên, xoay người ngồi xuống cạnh Vân Xu: "Vừa nãy có bị va vào đâu không?”
Một lúc sau, đám người dần dần tan đi, tàu hỏa vẫn chưa khởi hành, Vân Phi Vũ lấy đồng hồ quả quýt ra xem giờ, mày nhăn lại.
Đôi mắt Vân Xu cong lên, dùng sức gật đầu.
Vân Phi Vũ cau mày thật chặt, chuyện thành thân của con gái đâu phải là chuyện đơn giản như vậy, thái độ của người chồng cũng rất quan trọng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đến ngày trước hôn lễ, cha mẹ Vân Xu đến Bình Hải trước để trao đổi những công việc còn lại với Quản gia.
Vân Xu rất rõ ràng trong tình huống không có hậu thuẫn mạnh mẽ, mình sẽ rơi vào hoàn cảnh nào, cô sẽ bước lên con đường thân bất do kỷ, bị người ta tranh đoạt, còn có thể mang đến tai họa cho Vân gia.
Vân Phi Vũ cũng không ngăn cản, dọc đường đi chắc chắn đã làm cô buồn chán lắm rồi, giờ thả lỏng một chút cũng tốt.
Bình Hải là thành phố ven biển, giao thông thuận tiện, rất nhiều thương nhân nước ngoài đều đặt chân ở Bình Hải, cũng vì vậy mà những thứ được truyền đến đều nhiều hơn và mới hơn so với những nơi khác.
Vân Phi Vũ luôn căng thẳng tinh thần đến mức cao nhất để ngăn chặn mọi bất trắc, đợi đến khi lên tàu hỏa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa sổ xe vẫn còn rất nhiều người, dù bạn bè thân thích đã lên tàu, họ vẫn quyến luyến không rời tạm biệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Xu lắc đầu nói: “Chuyện hôn nhân này em đã đồng ý rồi, anh hai không cần lo lắng, em không cảm thấy tủi thân gì đâu, cha nói bác Quản là người chính trực, sẽ không giống như mấy người có tâm tư bất chính mà bắt nạt em.”
Điều cuối cùng mới là điều cô lo lắng nhất.
Nếu không thì sẽ không tự nhiên chấp nhận đề nghị của anh như vậy.
Có thể nói việc gả Vân Xu vào Quản gia là quyết định sau khi đã suy nghĩ cẩn thận của cha Vân, đương nhiên cha Vân đã hỏi ý kiến con gái, xác định cô không phản cảm rồi mới liên hệ với Quản gia.
Bên phải khoang là một bộ bàn ghế kiểu Âu, trên bàn tròn còn bày hai chai rượu chưa khui.
Vân Phi Vũ cũng hiểu điều này, nhưng vẫn cứ hỏi một lần, anh muốn tự mình nghe được ý kiến của em gái.
Bên trái khoang là giường đệm để nghỉ ngơi, trên đó trải chăn đệm sạch sẽ.
Những người đi ngang qua hai anh em không khỏi ngoái đầu lại nhìn thêm một cái, người anh thì tuấn tú đẹp trai, chỉ là sao cô em lại trang điểm kín mít thế kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khoang còn có một cửa sổ kéo lên xuống, trên đó treo rèm sa trắng, ngăn cách tầm mắt từ trong ra ngoài tàu hỏa.
Nhìn cô em gái xinh đẹp thuần khiết, Vân Phi Vũ có một quyết định mới, nếu không thể yên tâm để Vân Xu một mình ở Bình Hải, lo lắng cô bị bắt nạt, vậy chỉ có thể dời cơ nghiệp của Vân gia đến Bình Hải, như vậy anh có thể luôn ở bên cạnh chăm sóc cô.
Loại nơi có lưu lượng người cực lớn như ga tàu hỏa này cô chưa bao giờ đến, bầu không khí ở đây khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của anh, những cô gái tầm tuổi Vân Xu đều có những mong ước tốt đẹp về tình yêu, đặc biệt là khi tư tưởng châu Âu du nhập vào trong nước, không ít người ngày nào cũng hô hào tìm kiếm tình yêu đích thực.
Tuy rằng rất ít khi ra ngoài nhưng Vân gia chưa bao giờ lơ là việc giáo d·ụ·c Vân Xu, bởi vậy cô cũng hiểu biết phần nào về tình hình hiện tại.
Ở giữa là một chiếc bàn màu nâu đỏ, trên mặt bàn đặt mấy quyển sách dày cộp, cạnh cửa sổ đặt một con tuấn mã vàng, góc trên bên phải bàn là đèn bàn và điện thoại.
Anh mua loại khoang giường nằm sang trọng nhất, không gian bên trong không lớn nhưng chứa hai người thì không thành vấn đề.
Vân Xu hưng phấn nhìn xung quanh, cô rất ít khi ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ là đi quán trà uống trà, đi rạp hát nghe diễn, mỗi lần bên cạnh đều có không ít người đi cùng.
Vân Phi Vũ trầm giọng nói: “Vâng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Xu ngọ nguậy, cuối cùng không kìm nén được sự tò mò trong lòng, lặng lẽ vén một góc rèm sa nhìn ra ngoài.
Vân Xu nói: “Không ai là không muốn ở bên người mình thích, nhưng anh hai à, đó chỉ là chuyện tô điểm thêm thôi, có thể sống sót trong thời đại này đã là rất tốt rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Họ không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, xác định bên ngoài trời nắng chang chang, vẫn là lần đầu tiên thấy người bọc kín mít như vậy, đến một chút da thịt cũng không lộ ra ngoài.
Vân Phi Vũ xoa xoa mái tóc mềm mại của Vân Xu: "Anh hai biết em đang nghĩ gì… Sau này nếu bị tủi thân ở Quản gia, nhất định phải nói với anh hai.”
Vân Xu nói: “Cũng không sao, chỉ là lúc lên xe có hơi chen chúc, lúc khác thì ổn.”
Thật tình mà nói, nếu không phải mái tóc đen nhánh tuyệt đẹp kia, họ còn không phân biệt được giới tính của cô.
Đây là một thời đại thần kỳ, những điều mới mẻ thúc đẩy những điều cũ kỹ, hoặc là hủy diệt nó, những tư tưởng mới và cũ đang không ngừng đan xen, đấu đá, va chạm tạo ra những cảnh sắc huy hoàng và độc đáo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu đại công tử Quản gia dám bắt nạt Vân Xu, Vân Phi Vũ thề nhất định sẽ khiến anh phải trả giá đắt.
Vân Phi Vũ thu lại những tờ giấy trắng viết đầy chữ, nói: “Cha, cha cũng đã có ý định này từ trước rồi đúng không.”
Mái che thấp bé che khuất ánh nắng gay gắt, giữa những trụ kim loại cao lớn dựng những hàng cột dài, trên đó treo một chiếc đồng hồ, kim giây đang từ từ di chuyển.
Hai anh em làm như không thấy ánh mắt của người khác, từ nhỏ đến lớn chuyện này xảy ra quá nhiều, hai người đều đã quen rồi.
Vân Xu vui vẻ nói: “Anh hai là tốt nhất!”
Vân Xu nhận lấy, đánh giá chiếc khoang tinh xảo, mắt lộ vẻ ngạc nhiên: "Cảm giác chỗ này giống như một căn phòng nhỏ vậy, người tạo ra tàu hỏa thật là lợi hại.”
Lời này nghe quá chín chắn, Vân Phi Vũ thở dài nặng nề.
Vân Phi Vũ rót cho Vân Xu một cốc nước.
Vân Xu vừa vào khoang đã cởi chiếc áo khoác dài rộng, giống như những người qua đường nghĩ, cô mặc như vậy thật sự rất nóng, đặc biệt là còn đeo kính râm, trên mặt che khăn lụa.
Hôn kỳ đã định, hai nhà cũng đang chuẩn bị hôn sự, may mắn là hiện tại phương tiện giao thông đã phát triển hơn rất nhiều, nếu không thì càng thêm phiền phức.
Nghe nói đại thiếu gia Quản gia đi du học về, liệu anh ta có thật sự cam tâm tình nguyện chấp nhận cuộc hôn ước từ trong bụng mẹ này không, nhưng cha nói không sai, gần đây rất nhiều nơi đều không yên ổn, sức lực của Vân gia quả thật không đủ để che chở cho em gái.
Ngoài những điều đó ra, ý kiến của bản thân Vân Xu cũng rất quan trọng.
Ông lại có chút cảm khái: "Phi Vũ, ta đã già rồi, tương lai của Vân Xu và Vân gia đều giao cho con.”
Vân Xu thu lại ánh mắt hưng phấn, ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.
Vân Phi Vũ cưng chiều xoa đầu cô.
Nghe người ta miêu tả và tận mắt nhìn thấy cảm giác thật khác nhau.
Vân Phi Vũ nói: “Đều là kỹ thuật từ châu Âu truyền đến, không chỉ có vậy đâu, còn có rất nhiều thứ mới lạ khác, đợi sau này có thời gian, anh đưa em đi xem khắp nơi.”
Anh sẽ nỗ lực phát triển Vân gia, cả đời càng sẽ nâng niu em gái trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Cô biết anh hai là tốt nhất mà.
Vân Xu mắt không chớp nhìn chằm chằm mọi thứ bên ngoài cửa sổ.
“Xu Xu không cần nhìn đông nhìn tây, nhớ nhìn đường.” Vân Phi Vũ vừa nắm tay Vân Xu, che chở cô trong ngực, vừa đẩy đám người chen chúc phía trước, cố gắng tạo cho Vân Xu nhiều không gian nhất có thể, tránh cho cô bị va chạm.
Chương 482: Chương 482
Vân Phi Vũ trở về phòng, suốt đêm viết mấy bản kế hoạch đưa cho cha Vân, hai cha con trao đổi với nhau rất lâu trong thư phòng, cuối cùng quyết định dời cơ nghiệp của Vân gia đến Bình Hải.
Vân Xu và Vân Phi Vũ mấy ngày sau mới xuất phát, hai anh em cùng nhau đến ga tàu hỏa vào một ngày nắng đẹp.
Khi bỏ khăn lụa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đáng thương mà đáng yêu.
Cha Vân vuốt râu, cười nói: “Con lo lắng cho Xu Xu, ta lại không lo lắng sao? Nó là con gái ta yêu quý nhất, thật sự để nó một mình sinh sống ở Bình Hải, làm sao ta yên tâm được.”
Thật là kỳ diệu.
Trong không gian có vẻ hơi chật hẹp, toàn là những đám người chen chúc ồn ào, tiếng trò chuyện ồn ào từ khắp nơi truyền đến, phần lớn là những lời ly biệt trước khi chia tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.