Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42
“Đi đâu?” Người bán vé hỏi.
“Cho tôi một phần thịt kho tàu, một phần bắp cải xào tóp mỡ, và một bát cơm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật ra mà nói, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến Hải Thành. Lần trước cô chỉ đứng ở bến xe rồi được đồng chí Tiểu Phương đón đi, không tính là đã từng đến.
Tô Chiêu Chiêu chưa kịp ăn đã cảm thấy bực mình, thái độ kiểu gì thế này?
Tô Chiêu Chiêu đặt tiền và tem lên quầy, cũng không muốn tiếp tục đôi co, những lời đòi gặp lãnh đạo chỉ là để dọa cô ta thôi. Nếu không phải vì nhân viên này quá đáng, cô cũng chẳng buồn tốn hơi mà tranh cãi.
Trên bảng chỉ ghi giá tiền, không ghi số lượng tem, hỏi một câu cũng không được à? Thái độ thật tệ!
Sau khi cô lên xe, một phút sau có thêm một người nữa bước lên. Nhìn trang phục của người đó, chắc cũng là thân nhân của quân nhân.
Thật là rẻ, nhớ lại lần trước cô từ quê ra bến xe lửa ở huyện, vì trong thị trấn không có xe buýt, cô phải đi xe lừa của dân làng, tiền vé còn đắt gấp mấy lần.
Ánh mắt cô quét quanh một lượt, thấy đối diện cửa hàng có một quán ăn quốc doanh đang mở cửa.
Tô Chiêu Chiêu bước vào quán.
Trong quán chỉ có vài bàn khách ngồi thưa thớt, hầu hết đều ngồi theo nhóm, có rất ít người gọi món xào, chủ yếu là gọi mì hoặc bánh bao.
“Nếu chị không phù hợp với công việc này, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo của chị! Chắc chắn sẽ phải góp ý về điều này, vì chị hoàn toàn không xứng đáng với công việc này!”
Cô gái trẻ uốn tóc, đi giày da, nói xong đeo túi nhỏ và bước đi lách cách.
“Mấy người có biết không, trước đây quán này làm ăn rất tốt, mỗi khi lĩnh lương là mấy người trong đơn vị tôi kéo nhau đến đây ăn uống. Từ khi thay nhân viên mới, nhiều người không muốn đến nữa, nên việc làm ăn ngày càng sa sút.”
“Phía trước có một bến xe, cô đến đó bắt xe buýt tuyến ba.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ăn gì?” Người phụ nữ trẻ tầm hai mươi tuổi, đứng sau quầy thu ngân, không thèm ngẩng đầu lên, hỏi cô muốn ăn gì.
Nhân viên quán bị cô mắng một tràng không kịp phản ứng. Làm việc ở đây hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải kiểu người như thế.
Đầu bếp tỏ ra rất thân thiện, nở nụ cười tươi, cầm lấy hóa đơn trên quầy, rồi bảo Tô Chiêu Chiêu ngồi chờ, khi làm xong sẽ mang ra cho cô.
“Đúng vậy.”
“Tem ba lạng, sáu xu. Cầm phiếu này ra quầy lấy đồ ăn.” Nói xong cô ta còn lẩm bẩm, “Trên bảng đen viết hết rồi, không biết tự tính toán à? Không biết tính toán thì đến quán ăn làm gì, đúng là nông dân từ quê ra.”
“Tôi cũng phải nói, thái độ tệ quá.”
Trên xe có khá đông người, nào là các bác nông dân tay cầm đòn gánh, cặp vợ chồng trẻ bồng bế con, cũng có cả những người trí thức đeo kính, tay cầm sách vở.
Xe chờ một lúc rồi khởi hành.
“Chị nói cái gì mà nông dân? Chị coi thường nông dân à? Nông dân không xứng đáng ăn cơm, chỉ biết ngửa mặt hít gió Tây Bắc thôi sao? Chị đừng quên rằng mỗi hạt lương thực chị ăn vào đều do chính những người nông dân mà chị đang khinh bỉ trồng ra đấy! Nông dân không làm gì chị cả!”
Sau đó ông ta quay sang nói với Tô Chiêu Chiêu, “Cô đã gọi món chưa? Tôi sẽ đi làm ngay, cô ngồi chờ một lát, sẽ xong ngay thôi.”
Chương 42
Trước giờ, bất kể thái độ của cô ta như thế nào, chưa ai dám chỉ tay vào mặt cô ta mà mắng. Dù có người không hài lòng, họ cũng phải nhịn, có giỏi thì đừng vào quán quốc doanh ăn cơm nữa.
Nghe Tô Chiêu Chiêu trả lời, nhân viên thu ngân bĩu môi, rồi viết món cô gọi lên giấy, sau đó xé một tờ đưa ra quầy mà không nói thêm lời nào.
Cô đến đây ăn cơm chứ đâu phải đến vay tiền.
“Cần bao nhiêu tem?” Tô Chiêu Chiêu nhịn, cúi đầu lấy tiền.
Ở đây không có chuyện nhân viên chào đón như "hoan nghênh quý khách", sau khi bước vào cũng không có ai chào hỏi, phải tự mình đến quầy để gọi món.
Biết rằng trong truyện thời kỳ này các nhân viên quán quốc doanh có thái độ tệ, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này! Nói chuyện như mắng con cháu trong nhà vậy.
“Đúng vậy, nếu không phải đầu bếp ở đây giỏi, tôi chẳng thèm tới nữa!”
Tô Chiêu Chiêu xuống xe.
Tô Chiêu Chiêu bị lắc lư trên xe đến suýt ngủ gật. Khi xe dừng lại ở một bến xe nhỏ, mọi người đều xuống xe. Nếu muốn đi đến các nơi khác trong thành phố, phải chuyển sang xe buýt nội thành.
Cuộc sống ở thành phố thật khác biệt với nông thôn.
Trên đường đi, xe dừng lại một vài đoạn để đón và trả khách, còn qua một thị trấn nữa. Đến khi vào tới thành phố thì đã là mười một giờ.
“Vào thành phố.”
Lúc này cô nhân viên mới ngẩng đầu lên, “Chị đi một mình?”
Tô Chiêu Chiêu: “...”
“Đúng vậy! Chờ lãnh đạo đến đây, tôi cũng phải nói chuyện rõ ràng.”
Tô Chiêu Chiêu ngắm nhìn bóng lưng cô ấy một lúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các khách hàng bắt đầu lên tiếng, nỗi bực bội của họ không hề nhỏ.
“Đúng là đáng mắng rồi, chẳng qua chỉ là một nhân viên phục vụ thôi mà, vênh váo cái gì?”
Tô Chiêu Chiêu trả tiền vé, thấy còn một chỗ trống ở phía cuối, cô len qua giữa những người ngồi rồi bước đến chỗ ngồi xuống.
“Đồng chí làm gì thế hả! Thái độ của chị là gì đây? Ở ngoài cổng ghi là phục vụ nhân dân, chị định phục vụ nhân dân kiểu này sao? Chuyện gì cũng bảo tôi tự nhìn, vậy chị ngồi đây làm gì?”
“Bảy xu.”
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa hàng bách hóa.
Trên tấm bảng đen phía sau quầy ghi món ăn được phục vụ trong ngày.
“Thảo nào…”
Trong quán, hầu hết khách hàng đều ngồi ăn và xem kịch hay, chỉ có vài người là hùa theo.
Cô không vội vào cửa hàng, điều quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy dạ dày.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải một người phụ nữ dữ dằn như vậy, còn đòi tìm lãnh đạo để tố cáo cô ta.
Nhân viên quán sợ hãi, nhưng cô ta không xin lỗi, vẫn lì lợm ngồi ở quầy, cuối cùng còn nằm úp mặt xuống quầy.
“Chị ngồi đây làm việc, vậy có xứng đáng với công việc của mình không? Có xứng đáng với danh hiệu quán ăn quốc doanh không?”
Tô Chiêu Chiêu cau mày, tiếp tục mắng thẳng: “Nếu chị xem thường chúng tôi, xem thường công việc này, chị có thể nghỉ! Hải Thành thiếu gì những đồng chí tốt làm được công việc này! Tôi tin rằng họ sẽ làm tốt hơn chị rất nhiều!”
Tô Chiêu Chiêu không nhịn nữa, đập mạnh tay lên quầy!
Sau khi hỏi giờ xe buýt khởi hành về buổi chiều, Tô Chiêu Chiêu rời khỏi bến xe, đứng bên đường chặn một nữ đồng chí trẻ mặc váy hỏi đường, “Đồng chí ơi, cho hỏi, đi đến cửa hàng bách hóa thì đi thế nào ạ?”
Tô Chiêu Chiêu nghe hết những lời này, khẽ cười lạnh, “Mắt quần chúng sáng như sao, mọi người đều thấy chị không phù hợp. Tôi không tin lãnh đạo của chị dám trái ý nguyện của quần chúng mà để chị tiếp tục làm việc ở đây.”
“Chị, chị, ai nói tôi không coi trọng công việc này? Chị đừng có nói bừa! Chị đâu phải cán bộ lãnh đạo, làm sao có quyền đuổi tôi chứ?” Nhân viên nói mà khí thế tụt hẳn so với hồi nãy.
Tô Chiêu Chiêu: "..." Là ý gì đây?
Khu dành cho thân nhân đã được xem là khá tốt, nhưng cô chưa từng thấy ai ăn mặc như vậy, càng không phải nói đến thị trấn nhỏ ở quê nhà.
Hai phút sau, Tô Chiêu Chiêu lên xe buýt tuyến ba, vé giá ba xu.
Trên xe không có tên các bến xe ghi sẵn, nhưng mỗi khi đến trạm, nhân viên bán vé sẽ hô vài tiếng hỏi xem có ai muốn xuống xe không, nên không cần lo sợ sẽ đi quá bến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy cô vẫn chưa động đậy, nhân viên cau mày, “Trả tiền và đưa tem lương thực đi chứ! Chị không biết là ăn ở đây phải trả tiền và tem à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.