Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 177
Tô Chiêu Chiêu chỉ tò mò, đến lớp mà mang theo chổi lông gà làm gì?
"Trong lớp cần có một lớp trưởng, trong ký túc xá cần có trưởng phòng. Tôi cho các em một đêm, ngày mai nộp tên cho tôi."
Cả lớp im phăng phắc.
Rồi cả nhóm người theo thầy ra ngoài.
Sau khi khóa cửa ký túc xá, mọi người cùng nhau đến tòa nhà Văn Hối.
"Phạm Văn Hà..."
Xem ra cô ta đến muộn, căng tin hết cơm.
"Tôi không quan tâm các em đến từ đâu, hay có ai chống lưng, một khi đã vào trường thì phải tuân thủ quy tắc của trường. Đừng mang mấy trò bên ngoài vào trường. Tất cả phải tự giác tuân thủ nội quy, nếu phạm lỗi, tôi không cần biết các em là ai, lập tức rời khỏi đây!"
Việc chọn trưởng phòng không quan trọng bằng chọn lớp trưởng, trách nhiệm của trưởng phòng chỉ giới hạn trong ký túc xá, còn làm lớp trưởng có thể ghi vào lý lịch. Ngoài việc phải đảm nhiệm nhiều trách nhiệm hơn, lớp trưởng còn có quyền lợi.
Càng về sau, số người muốn làm lớp trưởng càng đông.
"Đi lấy ở kho..."
Những chiếc bàn ghế hỏng đều được mang ra ngoài, những người biết chút thợ mộc bắt tay vào sửa, còn những người khác thì dọn dẹp lớp học.
Tô Chiêu Chiêu không muốn bàn chuyện này bây giờ: "Mau về lấy hộp cơm đi ăn, rồi đi tắm, nhà tắm mở cửa lúc 5 giờ, đóng cửa lúc 8 giờ."
Thầy Bạch khoảng 35-36 tuổi, mặc bộ đồ Trung Sơn, đeo kính gọng bạc, trông có vẻ trí thức nhưng lại không phải người dễ tính.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"May mà chúng ta tắm trước."
Khi họ đang ăn thì Hồ Giai trở về.
Quả là kỹ lưỡng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cửa phòng ký túc mở, phòng bên cạnh cũng có người không lấy được cơm ở căng tin, đang phàn nàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiều người tích cực đến nỗi không biết chọn ai.
"Hay là thế này, bỏ phiếu trong số các trưởng phòng."
Vì đông người, chẳng mấy chốc, lớp học đã được dọn dẹp sạch sẽ.
"Đi thôi, buổi chiều còn nhiều việc phải làm." Viên Viên nghĩ đến lớp học bừa bộn mà thở dài.
Một số người năng nổ đã bắt đầu dọn dẹp những thứ lộn xộn trong lớp.
Cô ta mặt mày ủ rũ, đặt hộp cơm xuống bàn, rồi lấy bánh quy ra ăn.
Trong phòng, người lớn tuổi nhất là Chu Xuân Mai, hơn Tô Chiêu Chiêu nửa tuổi.
Tô Chiêu Chiêu quen tắm ở nhà tắm khu gia đình, nên không cảm thấy khó chịu gì, vào chọn một chỗ rồi tắm ngay.
Sau khi có con số chính xác, thầy giáo vung tay: "Nam sinh theo tôi đi lấy bàn ghế."
Tự chọn sao?
"Đúng, nhanh lên."
"Chị Tô, hay chị..."
Cấm vào phòng nhau mà lại xếp chung một tòa nhà.
"Tôi thấy được, chị Chu làm trưởng phòng đi."
"Cũng được, phạm vi thu hẹp lại."
Thật vậy, không có nữ sinh nào đứng ra tự ứng cử làm lớp trưởng, chỉ có các nam sinh phát biểu.
Trong túi có búa, đinh và các dụng cụ khác.
Thầy nghiêm quá!
Nếu không cấp, họ cũng không phải chạy về lấy.
Dưới lầu có người gọi mọi người nên đi đến lớp học.
"Không thể nào, chúng ta phải tự sửa bàn ghế à? Trường này keo kiệt quá."
Đúng 2 giờ, giáo viên phụ trách báo danh buổi sáng đã đến, tay không.
Tô Chiêu Chiêu xua tay, không muốn nhận.
Thấy vậy, những người khác trong ký túc xá cũng mang theo giẻ lau.
"Thầy ơi, lấy ở đâu ạ?"
Chẳng bao lâu sau, ba nam sinh quay lại, mang theo chổi, cây lau nhà, một xô nhựa trắng và một túi dụng cụ.
Có người hỏi: "Trưởng phòng ký túc xá là mỗi phòng đều phải chọn à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả nhóm vội vàng quay về ký túc xá, lấy hộp cơm và phiếu ăn rồi đi.
Thầy Bạch không quan tâm đến sự bức xúc của mọi người, tiếp tục nói: "Báo cáo có thưởng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa đến, thầy liền chỉ ba nam sinh: "Các em đi lấy dụng cụ."
Khi họ tắm xong bước ra, bên ngoài đã xếp hàng dài.
Có người nhanh chóng đáp ứng.
Thầy giáo khoanh tay đi xuống từ cầu thang, đứng ở cửa nhìn vào: "Đếm xem còn thiếu bao nhiêu bộ bàn ghế."
Miêu Miêu nói: "Mang theo làm gì? Chẳng lẽ trường không cung cấp dụng cụ vệ sinh?"
Khi tất cả bàn ghế đã được chuyển vào lớp, mọi người ngồi vào vị trí của mình, lúc đó đã là 5 giờ chiều.
"Ở căng tin chỉ còn rau, biết thế tôi đã đi lấy cơm sớm rồi..."
Chương 177
Có người đi lấy nước.
"Nhiều người chúng ta hôm nay mới quen, chưa biết rõ năng lực của ứng cử viên, bỏ phiếu thế này không hợp lý lắm."
"Chị Tô, chị lên đi."
Lúc này là giờ cơm, người ăn cơm đông, người đi tắm thì ít, họ đến đúng lúc, nếu đến muộn hơn sẽ phải xếp hàng.
Nhưng ngăn cách cũng không hoàn toàn, chỉ che được nửa trên, vừa đủ để che những chỗ cần thiết.
Tạ Tiểu Mai thấy vậy cũng lấy giẻ của mình.
Phạm Văn Hà lắc đầu: "Ai lớn tuổi hơn thì làm đi!"
Họ đến căng tin lấy cơm, mang về phòng rồi lại vội vàng đến nhà tắm.
Có người tự đề cử, có người giới thiệu người khác.
"Tôi họ Bạch, các em có thể gọi tôi là thầy Bạch, cũng là giáo viên chủ nhiệm của các em. Trong ba tháng tới, bất kể về học tập hay sinh hoạt, có việc gì các em có thể tìm tôi, nhưng chỉ những việc trong trường, việc ngoài trường thì không thuộc quyền hạn của tôi."
Nhà tắm của trường khác với nhà tắm khu gia đình, ở đây có những buồng tắm ngăn cách.
Chu Xuân Mai không từ chối, cô là nhân viên bán hàng tại cửa hàng bách hóa Hải Thành, làm việc từ trước khi đất nước thành lập, giờ cũng đã là tổ trưởng. Điểm yếu duy nhất của cô là học vấn thấp, lần này cô đến lớp bồi dưỡng để cải thiện, sau đó sẽ được thăng chức.
Những người hăng hái đứng lên giới thiệu về ưu điểm của mình.
Mọi người nhìn nhau.
"Thầy Bạch bảo chúng ta ngày mai phải nộp danh sách, cứ như thế này thì không bao giờ chọn được, hay chúng ta bỏ phiếu đi?" Phùng An đề nghị.
Buổi sáng khi họ đến, cửa lớp học ở tầng một đóng, nhưng giờ đã mở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khác với việc chọn trưởng phòng, ai nấy đều rất hăng hái.
Về ký túc xá, cơm vẫn còn ấm.
Ai nấy đều rất tích cực.
"Sao toàn là nam sinh vậy?" Miêu Miêu thì thầm.
Phùng An cũng đứng ra ứng cử.
Ăn cơm xong, mọi người bắt đầu chọn trưởng phòng ký túc.
Tô Chiêu Chiêu và nhóm bạn mang theo giẻ lau, có người còn mang cả xô và chổi lông gà.
Có người đứng ở hành lang gọi các nữ sinh xuống bàn về việc chọn lớp trưởng.
"Phòng mình ai làm trưởng phòng đây?" Trên đường về ký túc xá, Viên Viên hỏi.
"Chúng ta đông người, mang theo cho chắc chắn."
"Suỵt! Đừng để thầy nghe thấy."
Tuy nhiên, cửa lại không có rèm, nên nếu có người đi qua, vẫn có thể nhìn thấy.
Tô Chiêu Chiêu lấy chiếc giẻ đang phơi ngoài bệ cửa sổ lên.
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, cô chỉ đến để lấy bằng thôi.
Thầy Bạch liếc mắt: "Đúng. Nói trước, cấm nam nữ lén vào phòng nhau! Nếu phát hiện, lập tức đuổi học!"
Một lúc sau, có một nữ sinh từ phòng bên cạnh đứng ra tự ứng cử.
Có vẻ như ai cũng có suy nghĩ giống nhau.
Giáo viên vẫn chưa đến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.