Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: Chương 94

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Chương 94


Lận Đình: “...”

“Anh nói ai? Cậu ta là ai?” Lận Đình chưa kịp phản ứng.

Điều anh ấy không nói là lần này chuyển đến đây là do chỉ thị của người lớn trong nhà, đến đây để chiếu cố huyết mạch của thủ trưởng cũ của cha.

Hoắc Tiếu vươn tay ôm chặt cô vào lòng, đôi mắt phượng híp lại càng sâu: “Em còn bàn với đồng nghiệp đàn ông nào đẹp trai à? Đồng nghiệp nào vậy?”

“Ngủ quên à?” Cố Phương rót một tách trà từ bình giữ nhiệt, đưa cho cô: “Sáng nay tôi rửa cốc, tiện tay rửa luôn cốc của cô, nó sạch đấy.”

Biết thế không trêu chọc anh ấy nữa, Lận Đình giãy không ra, khóc không ra nước mắt.

Lận Đình dừng động tác đang làm: “Em chưa lau xong, có chuyện gì vậy?”

Lận Đình thấy chồng mình c** tr*n, người còn đọng nước, không khỏi nhíu mày: “Anh lại tắm nước lạnh à?”

Chưa bao giờ được vợ gọi như vậy, Hoắc Tiếu cảm thấy toàn thân tê dại trong nháy mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Tiếu vừa lau đầu vừa tiến về phía giường, ngồi xuống rồi mới nói: “Tắm nước lạnh tiện lợi, anh cũng không thấy lạnh.”

Đang đọc sách mà cảm thấy có phần buồn ngủ, bỗng nhiên người đàn ông ướt đẫm bước vào phòng.

Quả nhiên, người có tài năng thì mọi mặt đều xuất chúng, ngay cả việc lấy vợ, lão Hoắc cũng chọn được người xuất sắc.

Sau khi cảnh cáo xong, anh lại gắp một miếng lạp xưởng cho vợ: “Ăn cơm đi.”

Cố Phương xua tay, không mấy để tâm: “Có gì đâu mà cảm ơn, cô cũng giúp tôi rửa nhiều lần, tôi cũng ăn không ít đồ của cô.”

Không còn cách nào khác, hiệu trưởng Hoàng đã đặt ra những quy tắc nghiêm ngặt, không phạt tiền khi đến muộn không lý do, nhưng phải viết kiểm điểm và đọc to trước mặt tất cả các giáo viên trong văn phòng.

Hoắc Tiếu mỉm cười, sau khi cho miếng thức ăn vào miệng, nhai mấy cái, liền khen ngon.

Đồng thời, khi Lận Đình không ngại chia sẻ với đối phương rằng cha cô là lữ trưởng của một đơn vị quân đội, cô cũng biết được gia đình của Đổng Sính quả thật rất tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô gắp một miếng thức ăn mà chồng mình thích, mỉm cười nói: “Món này là em làm, thử xem có tiến bộ không.”

Không, có lẽ anh không thay đổi, ít nhất với bản thân mình anh vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng.

Lận Đình nghe một cách nghiêm túc, nghe xong cô liếc nhìn chồng bên cạnh rồi tò mò hỏi: “Rồi sau đó hai người thế nào mà lại thân nhau?”

\

Khoác lác... Lận Đình lặng lẽ bĩu môi.

Ai ngờ được, Hoắc Tiếu thường lộ vẻ hung hăng, lại như biến thành người khác khi kết hôn, trông anh yêu chiều vợ thế kia cơ mà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Để tránh mất mặt, khi vừa kịp chạy vào văn phòng trong phút chót, Lận Đình vừa thở hổn hển vừa hối tiếc rằng ngày hôm qua mình đã quá nhẹ tay.

Nghe vậy, Lận Đình cười, từ túi xách lấy ra một hộp gỗ đưa cho cô ấy: “Đây, phần hôm nay của cô.”

“Chị dâu à, chị không biết đâu, lão Hoắc ngày nào cũng cau có, trông như ai đó nợ anh ấy tiền vậy. Ban đầu em không quen, cứ thường xuyên chọc ghẹo anh ấy.”

Thời này, đồ ăn ngon không nhiều, bà Hồ Tú lại có tay nghề nấu ăn rất tốt, luôn biến tấu để làm đồ ăn cho con dâu và các cháu.

Lận Đình rất hài lòng, liền gắp thêm vài miếng: “Ngon thì ăn nhiều vào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy anh đột nhiên đứng yên như tượng, Lận Đình lại cảm thấy không còn xấu hổ nữa.

Hoắc Tiếu híp mắt tận hưởng sự chăm sóc của vợ, bật cười khẽ khi nghe lời nói của cô: “Yên tâm, dù chân anh có tê cứng, anh vẫn có thể ôm em.”

Thật phải nói, đó cũng là một tài năng.

Đổng Sính cảm thấy không công bằng, bất chấp cảnh cáo, anh ấy tiếp tục nói: “Chị dâu à, chị không biết lão Hoắc hung dữ thế nào đâu, ban đầu anh ấy không để ý đến em, sau bị em làm phiền mãi, cuối cùng đánh em một trận, em kết bạn với anh ấy chỉ vì bị bạo lực ép buộc.”

Nghĩ tới đây, Đổng Sính lặng lẽ nhìn lại cặp song sinh mà không để lộ chút dấu vết nào.

Sau đó, khi Lận Đình vừa rời khỏi vòng tay chồng, cảnh tượng trước mắt bỗng nhoà đi, khi tỉnh lại, cô đã bị sự nhiệt tình của chồng đè xuống. . .

Câu nói này có phần thật phần giả. Đổng Sính dù có vẻ nhiệt tình và phóng khoáng, nhưng thực tế lại rất kiêu ngạo. Ban đầu, anh ấy thực sự phục sức mạnh của Hoắc Tiếu, nhưng dần dần cũng thực sự ngưỡng mộ đối phương, từ đó trở thành bạn bè.

Đôi mắt phượng đẹp của Hoắc Tiếu híp lại: “Em thấy anh đẹp trai, hay là cậu ta đẹp trai hơn?”

Cô nhân lúc này lui về phía sau, kìm nén tiếng cười, lại nói: “Anh trai đẹp nhất. . .”

Thật buồn cười khi nghĩ lại, hai người trở nên thân thiết không phải vì bàn làm việc của họ kề nhau, mà là vì những món ăn vặt mẹ chồng làm.

Hẳn là công lao chủ yếu thuộc về các chị dâu và thím Tú. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ấy cảm thấy yên tâm, nhưng không khỏi cảm khái giáo d·ụ·c thật tốt.

Lận Đình không biết Đổng Sính chuyển tới đơn vị này còn có lý do khác, cô chỉ đơn thuần vui mừng vì chồng mình có thể làm việc cùng bạn thân.

Họ còn ở cùng một phòng, đã cùng nhau sống và chia sẻ bao nhiêu kỷ niệm trong ba năm.

Điều này khiến Cố Phương phát thèm, sau đó nhờ chia sẻ những món ăn vặt ấy mà họ nhanh chóng thiết lập được một tình bạn tốt đẹp.

Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì đó, Lận Đình kìm nén sự nóng bừng trên tai, ngọt ngào dỗ dành: “Anh trai đẹp trai nhất...”

Cũng là một cách bảo ai đó im lặng, nhưng giọng điệu của anh đã dịu đi vài phần, khiến Đổng Sính cảm thấy ê răng.

Hoắc Tiếu mím môi, miễn cưỡng thốt ra hai chữ: “Đổng Sính.”

Đổng Sính là một người nói nhiều và hướng ngoại, suốt buổi không để lúc nào ngắt quãng.

“Gọi anh trai!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình cảm thấy da đầu căng thẳng, vội vàng giải thích: “Anh đẹp trai hơn, Đổng Sính không phải do em nói đẹp trai, là đồng nghiệp nói.”

Anh ấy cũng là người thông minh biết điều chỉnh mức độ thân mật, dù cho lời nói có nhiều đến mấy, cũng không làm người khác cảm thấy khó chịu.

Lận Đình gật đầu, coi như đã trả lời câu hỏi của Cố Phương, nhận lấy cốc trà: “Cảm ơn.”

...Gọi cái đầu anh!

Chương 94: Chương 94

Không nghe thấy phản hồi từ vợ, Hoắc Tiếu quay đầu lại.

Anh ấy không phải là đồng đội cũ của chồng cô, mà là bạn học cùng khóa tại học viện quân sự.

Hoắc Tiếu lạnh lùng liếc mắt về phía người anh em: “Cơm không đủ bịt miệng sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Do những ngày này trường tổ chức biểu diễn, Lận Đình không cần chuẩn bị bài giảng, tối đó cô đã đi rửa mặt rồi trườn lên giường.

Đổng Sính: “...” Càng ghen tị với lão Hoắc.

“...Họ Hoắc! Anh lại cắn em... Ừm...”

Hôm trước quậy phá quá mức, ngày hôm sau, Lận Đình vội vã đến trường với tốc độ cực nhanh.

Lận Đình không tin, cô vén chăn lên ngồi sau lưng chồng, cầm lấy chiếc khăn tắm để lau đầu cho anh, miệng vẫn không đồng ý: “Nếu sau này bị cảm lạnh anh tự đi mà chịu. Đúng rồi, người già còn nói, nếu không giữ ấm, đến khi tuổi cao sẽ bị chứng đau mỏi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Chương 94