Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Chương 23

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chương 23


Bây giờ con dâu bình an quay về, còn biết quan tâm bà, cây gai vốn đ.â.m trong lòng Hồ Tú cuối cùng cũng tan biến mất.

Hai mẹ chồng con dâu họ đã bao giờ thân thiết như thế này đâu, chóp mũi Hồ Tú đau xót, cho rằng con mình ở bên ngoài chịu tủi thân.

Thế nhưng căn nhà lại được mẹ chồng thu dọn sạch sẽ, dưới ánh lửa nhàn nhạt, căn nhà hiện lên mấy phần ấm áp.

Là Đình Đình!

Thường ngày hễ nghe thấy bà gọi ăn cơm, hai đứa bé háu ăn kia sẽ lập tức hoan hô một tiếng, rồi chạy đến ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.

Hồ Tú đang múc cháo ra bát.

Bà vừa định hỏi trêu xem hai đứa bé nhìn thấy gì mà không thấy đói bụng, thế nhưng bên tai lại mơ hồ truyền đến tiếng ầm ĩ.

Hai bên đứng đối diện nhau, bà vừa định cất tiếng, đã bị con dâu nắm lấy tay.

Đầu óc Hồ Tú hoang mang: “Sao thế con?”

Bà chuyển đề tài một cách khéo léo: “Mèo con tham ăn đừng nhìn nữa, đến giờ ăn cơm rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong thôn xảy ra chuyện gì à?

Thế nhưng hôm nay thì ngoại lệ, mãi đến khi Hồ Tú dọn cơm nước lên bàn, đám trẻ vẫn đứng ở bậc cửa sổ.

Đây là do con trai bà nợ con gái nhà người ta.

Lận Đình: “Người trong thôn đều biết tin con đã về.”

Lúc trước sở dĩ bà sốt ruột như vậy, một là sợ con dâu xảy ra chuyện gì, hai là không hi vọng con trai mới hi sinh bị người ta châm chọc, chế nhạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà vừa dứt lời, cánh cửa vừa đóng lại đã bị người ta đẩy ra.

Trong màn tuyết trắng, Lận Đình đang cúi đầu bước nhanh về nhà thì nhìn thấy mẹ chồng đi ra đón mình.

Lận Đình mím môi: “Chút nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến đây hóng chuyện, con sợ phiền phức.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thật ra, từ tận dưới đáy lòng Hồ Tú chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nhốt con dâu cả đời, chỉ cần cô muốn tái hôn, người làm mẹ chồng là bà cũng sẽ đồng ý, đồng thời còn cho cô thêm không ít đồ cưới, gả cô giống như gả con gái.

Cô không muốn kể cho mẹ chồng nghe những lời đồn đãi linh tinh kia, trách cho bà ấy tức giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô đã mang di vật của Hoắc Tiếu về rồi, tin đồn sớm muộn gì cũng tự sụp đổ thôi.

Sau đó, bà ấy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong bầu trời tuyết trắng xóa.

Cho dù cô che chắn kín mít, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là Hồ Tú đã nhận ra người đi ở giữa chính là con dâu của bà.

Trong lúc trò chuyện, mấy người đã vào nhà.

Lận Đình nhớ lại, thím hai Trần Quế Lan có thân hình gầy gò kia có một cái miệng vô cùng sắc bén: “Thế để con đến mời nhé?”

Hồ Tú không hiểu cô xua tay là có ý gì, thế nhưng trong lòng bà vô cùng vui mừng, lại tiến lên thêm mấy bước.

Cô xua tay ra hiệu cho đối phương vào nhà, đồng thời bước chân cũng nhanh nhẹn hơn một chút.

Cậu bé muốn ra ngoài chơi, thế nhưng nếu trời đổ tuyết, bà nội sẽ không đồng ý.

Hồ Tú lại càng khó hiểu hơn, tùy ý để con dâu kéo vào nhà: “Biết thì sao?”

Vốn là màu sắc u ám.

Trên gương mặt gầy gò của bà lập tức cười tươi như hoa, vội vàng để lại một câu: “Bé ngốc, là mẹ con về đó.” Sau đó, bà nhanh chóng đi về phía cửa, mở chốt cửa ra rồi lao ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy ngoài miệng mắng người khác, thế nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ: quả nhiên, con nhóc kia thật sự có vấn đề, mắt bà ta sáng như gương, chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấu nguyên hình của đối phương.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, ngoài trừ cháo gạo trắng ra còn có bánh trứng hành, ăn kèm với đậu phủ tương hầm còn thừa của lúc trưa.

Trên thực tế thì Hồ Tú hiểu rất rõ chị em dâu của mình.

“Ban nãy mẹ sốt ruột quá nên quên mất.” Con dâu quan tâm đến mình, trong lòng Hồ Tú cảm thấy được an ủi vô cùng, đồng thời bà càng chắc chắn đối phương là cô gái tốt, sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như cuỗm tiền bỏ trốn.

Nghe thấy những lời nói ngây ngô của cặp song sinh long phượng, trong lòng Hồ Tú vô cùng buồn cười, thế nhưng bà không tiếp tục trò chuyện về đề tài này, vì bà rất sợ những câu hỏi “vì sao” bất tận của bọn nhỏ.

Trong lúc bà đang khó hiểu, lại nghe Miêu Miêu nói: “Bà nội, có người đến nhà chúng ta kìa.”

Trong nhà có thắp đèn dầu.

Bà quay đầu, đang định trò chuyện với hai cậu con trai nhà thông gia, thì cánh tay chợt bị ai đó kéo kéo.

Hồ Tú dở khóc dở cười, cho rằng người đi học da mặt mỏng, bận bịu động viên: “Trong thôn vẫn luôn thế mà. Nếu con không thích thì gọi thím hai con đến ứng phó.”

Hồ Tú không để ý đến lời từ chối, nhanh nhẹn pha trà cho hai người anh trai của con dâu, nghe cô hỏi vậy thì xua tay: “Không cần đâu, con xem, thím hai con đến rồi kìa.”

Thế nhưng, khi tầm mắt bà ta nhìn thấy hai người đàn ông ở trên ghế, cơn tức trong lòng bà ta lập tức xẹp xuống giống một quả bóng bị kim châm.

Vừa nghe người ta nói cháu dâu đã về, còn chui vào rừng cây nhỏ với hai người đàn ông, Trần Quế Lan lập tức mắng người nọ một trận, rồi hổn hển chạy đến đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hồ Tú hoàn hồn, bà ấy lấy cặp lồng che kín đồ ăn, nhanh chóng bước đến bên cửa sổ.

Từ sau khi có hai đứa cháu, bà ấy thường tỉ mỉ hơn trong việc ăn uống.

Chương 23: Chương 23

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chương 23