Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Nguyệt Bán Tường Vi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 164: Chương 164
Đang nghĩ xem có nên mặt dày gõ cửa phòng sinh để vào xem con dâu không, thì từ xa đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Khi người phụ nữ trung niên còn đang suy nghĩ lung tung, tiếng khóc của em bé từ phòng sinh vang lên.
Phản ứng đầu tiên của bà ấy là: “Con dâu chị chắc chắn cũng là người tốt.”
Bị dồn ép liên tục, bà ta lập tức nổi giận, đứng phắt dậy, xắn tay áo chuẩn bị chửi người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồ Tú đã nhận được tin từ con dâu, nhìn Tạ Hạo vài giây rồi mỉm cười nhận lấy đồ: “Cảm ơn đồng chí Tạ, cảm ơn đã đưa Lận Tương đến đây.”
Miêu Miêu vẫn không nói gì, chỉ ôm cổ bố, không lên tiếng.
Quan trọng là anh không trọng nam khinh nữ, nhìn thấy con trai tới mà không thả con gái trong lòng xuống.
Trong phòng sinh, dường như cảm nhận được sự sốt ruột bên ngoài, liền có tiếng bước chân tiến lại gần.
Người đàn ông lúc nãy còn hung dữ, nghi ngờ là người xấu, nhưng khi có hai đứa trẻ xinh xắn bám vào người, vẻ hung ác liền giảm hẳn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt người phụ nữ trung niên lướt qua hai người đàn ông, ai nấy đều trông không dễ đối phó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi khi mọi người đều nín thở chờ đợi, một cô y tá thò đầu qua khe cửa.
Hồ Tú nhận ra anh ấy không muốn rời đi, nghĩ rằng anh ấy đã giúp đỡ, bèn mời anh ấy ngồi.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên lại muốn đến gần.
Lúc này lại có một người đến, giống như là người nhà sản phụ, cũng đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Nhìn thấy vậy, Quả Quả cũng nhảy xuống ghế, chạy đến bên bố, ôm lấy chân anh, dựa dẫm.
Trong lòng bàn tay lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ ấm áp, Hoắc Tiếu vô thức co ngón tay lại.
Hoắc Tiếu đã nhận ra điều đó từ trước, nhưng lần này cảm giác càng sâu sắc hơn.
Tạ Hạo, 32 tuổi, vẻ ngoài có phần dữ tợn, tính tình tuy không quá nghiêm túc nhưng cũng không phải là người biết nói những lời ngọt ngào, chỉ gật đầu nói: “Chuyện nhỏ thôi,” rồi đứng im lặng.
Đời người vốn mềm nắn rắn buông, bà lão lập tức cứng đờ, tiến không được, lùi cũng không xong.
Chỉ riêng điều này đã khiến người khác kính nể, không thể là người xấu được.
Hồ Tú có kinh nghiệm, từ lâu đã biết con dâu mang thai con gái, liền lườm bà cụ một cái, giọng mỉa mai: “Con gái thì sao? Con gái tôi cũng thích, cũng sẽ nuôi dưỡng hết mực yêu thương. Có người số khổ, thì liên quan gì đến con trai hay con gái?”
Bà ấy vốn thích nói chuyện, tò mò, cũng rất ngạc nhiên về gia đình này. Người phụ nữ đang sinh trong kia có nhan sắc tuyệt đẹp, cả đời bà ấy chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn, nhất là cô còn giống diễn viên Lận Vĩ.
Thực ra bà ấy không vững vàng như vẻ bề ngoài, chỉ vì con trai và các cháu đều bối rối, bà ấy phải tỏ ra vững vàng.
Anh cúi đầu, bắt gặp đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, anh thấy được sự lo lắng trong đó.
Hồ Tú tự hào: “Tôi coi con dâu như con gái ruột, nâng niu như báu vật. Ai bảo con dâu tôi có số tốt chứ.”
Chương 164: Chương 164
Ngoài Hoắc Tiếu vẫn đứng yên bất động, mỗi chân ôm một đứa trẻ, mắt dán chặt vào cửa phòng sinh, mọi người khác đều theo phản xạ nhìn về phía đó.
Sau đó, bà quay sang người đàn ông mang theo nhiều túi đồ, cười nói: “Đồng chí Tạ sao lại đến đây?”
Bà lão gầy gò không phải là người dễ đối phó, nếu không thì vừa rồi đã không nói những lời như thế.
Thấy vậy, Hoắc Tiếu đang lo lắng không yên mới quay lại, tiếp tục dõi mắt chờ vợ.
Nghe vậy, chưa kịp trả lời, Lận Tương đã nói trước: “Đồng chí Tạ là người tốt, thấy cháu mang nhiều đồ, sợ cháu đi xe buýt không tiện nên đặc biệt lái xe đưa cháu đến.”
Cô bé rõ ràng cũng rất lo lắng, nhưng vẫn nghĩ đến việc an ủi anh.
Hồ Tú đứng dậy, kéo chị ấy ngồi xuống ghế rồi nói: “Hơn hai tiếng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà cụ: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói chuyện tán gẫu cũng giúp giảm bớt căng thẳng...
Lúc này, ai cũng hồi hộp nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, chẳng còn bận tâm là nhà ai sinh.
Lúc này, đừng nói Hoắc Tiếu, ngay cả Hồ Tú cũng dần lo lắng.
Chỉ có điều người đàn ông đi cùng có vẻ hung dữ...
Vậy là, hai người phụ nữ cùng tuổi, lần đầu gặp nhau, mà trò chuyện như bạn cũ.
Cuối cùng, anh cố gắng nở một nụ cười với con gái, cúi xuống bế cô bé lên, nhẹ nhàng an ủi: “Không sợ, mẹ sắp ra rồi.”
Vì hai ngày nay phải bế hoặc dìu vợ, Hoắc Tiếu không mặc quân phục, khiến anh trông càng thêm đáng sợ.
Đình Đình đã nói nhiều lần, Miêu Miêu rất thông minh, nhạy cảm với cảm xúc của người lớn và rất biết quan tâm.
Hồ Tú rất thích nghe người ta khen gia đình mình, đắc ý nói thêm: “Đúng vậy, không chỉ tốt với con cái mà còn thương vợ, nhìn xem, thằng bé đứng như cột nhà kia kìa.”
Thực tế, tay bà ấy giấu trong tay áo đã lau mồ hôi không biết bao nhiêu lần.
Khi thấy thím Tú và em rể còn đang chờ đợi, chị ấy càng thêm lo lắng: “Thím Tú, em cháu vào trong bao lâu rồi? Sao vẫn chưa sinh?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe vậy, Hồ Tú thấy người chị này thật có mắt nhìn, đáng để kết giao! Lập tức bà ấy thấy hứng thú trò chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụ nữ trung niên bị dọa không dám lên tiếng lúc nãy, bây giờ nhìn ngạc nhiên, hạ giọng hỏi: “Chị ơi, con trai chị nhìn hung dữ thế, mà không ngờ lại thương con cái.”
Người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với Hồ Tú nhanh chóng bước tới, giọng kích động: “Tôi! Con dâu tôi sinh rồi sao? Nó thế nào rồi?”
Người phụ nữ trung niên tự thấy mình không tệ với con dâu, nhưng con trai chị này tốt như vậy thật hiếm thấy.
Cuối cùng bà ấy cũng đè nén được tính tò mò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, người nhà của bà lão vội vàng kéo bà ta về.
Lúc này, Miêu Miêu đang ngồi bên cạnh bà nội bỗng nhảy xuống ghế nhỏ, chạy đến bên bố, nắm lấy tay anh.
Lận Tương hoàn toàn không nhận ra mình đã thu hút sự chú ý của nhiều người, trong lòng chị ấy chỉ nghĩ đến em gái.
Lập tức, mọi người đều tiến đến gần, miệng lẩm bẩm: “Sinh rồi!” “Sinh rồi!”
Lúc này, Hoắc Tiếu không biết trong lòng mình là cảm giác gì, anh vốn không giỏi nói những lời ngọt ngào.
Người phụ nữ trung niên càng thêm xấu hổ: “Chị là mẹ chồng sản phụ à?”
Đối diện với hàng chục ánh mắt rực lửa, cô y tá trẻ đã quen với cảnh này, giọng trong trẻo hỏi: “Người nhà của Hứa Nhạc đâu?”
Không ngờ, người đàn ông cao lớn đứng như khúc gỗ trước cửa phòng sinh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Sau lưng chị ấy là một người đàn ông cao lớn, có vết sẹo trên chân mày trông có vẻ dữ tợn.
Lận Tương đang vội vã bước tới, gương mặt đầy lo lắng. Nếu bệnh viện không quy định cấm chạy, chắc hẳn chị ấy đã chạy thật nhanh.
Thời gian trong phòng sinh, giữa những tiếng kêu đau đớn, chầm chậm trôi qua hai tiếng đồng hồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.