Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 127: Hư trương thanh thế 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Hư trương thanh thế 1


“Lửa cháy cũng kỳ quặc, đừng nói là có người cố ý phóng hỏa nhé.”

Đột nhiên một luồng khí mang theo mùi máu tanh thoảng qua, cánh tay vững chãi của nam nhân đã vòng qua ôm lấy nàng và Tiêu Giản vào lòng.

Giờ phút này nàng cực kỳ chán ghét cả nhà này.

Trưởng thôn tiến lên hất mái tóc ngắn rối loạn lung tung của hắn bị lửa đốt cháy xém ra, mọi người cũng tò mò nghển cổ lên nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương thẩm đứng ở bên cạnh Phó Nguyệt, nghe Thôi Hạnh Hoa nói lung tung, lập tức mắng lại: “Thôi Hạnh Hoa bà có câm cái miệng thối của bà đi được không!”

Trong lửa có người?!

Vì thế Phó Nguyệt lạnh nhạt ngậm miệng lại, ôm chặt Tiêu Giản vào lòng, không nói một lời.

Tiểu Nguyệt cùng A Giản còn chờ hắn ở trong nhà!

Thôi Hạnh Hoa hoảng hốt mà đẩy đám người phía trước ra, bà ta nâng người nọ trên mặt đất lên, vừa nhìn thấy mặt, đúng là con trai của bà!

“Đã làm rồi, còn sợ người ta nói à!”

Phó Nguyệt đứng ở trong góc, nghe Thôi Hạnh Hoa cười trên nỗi đau của người khác, trong mắt càng trở nên lạnh lùng hơn.

Cả người vừa choáng váng vừa khó chịu, lại còn bị nương hắn ôm vào trong ngực lay động khiến hắn càng khó chịu hơn…

Bà co cẳng nhanh chân chạy tới, hiện tại nghe được lời này, cười trên nỗi đau của người khác rồi cố ý nói: “Ái chà! Trong nhà còn có nam nhân nằm, chẳng lẽ vụng trộm với người khác khiến ông trời cũng không nhìn được, muốn thiêu chế.t đôi gian phu d·â·m phụ này chăng!”

Thôi Hạnh Hoa trợn tròn mắt.

Người ở bên ngoài viện cũng kinh ngạc.

Người xấu luôn cáo trạng trước, Phó Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía bà… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phát hiện là Tiêu Đại Bảo, có người nghi hoặc nói: “Đại Bảo, sao ngươi lại vào phòng bếp nhà Tiêu Thái thế?”

“Ọe……” Tiêu Đại Bảo khó chịu nôn khan, nước mắt cũng chảy xuống.

“Cái gì?”

Tiêu gia chỉ có một mình Tiêu Thái, hiện nay còn đang ở trên núi, người nằm ở đó là ai?

Cũng may có người đếp cứu kịp thời, khi ngọn lửa lướt qua tóc Tiêu Đại Bảo thì được người ta kéo ra.

Thôi Hạnh Hoa ôm con trai, ngã xuống mặt đất gào khóc lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thôi Hạnh Hoa nghe nói nhà Tiêu Thái bị cháy, chuyện hay ho này sao có thể thiếu bà được!

Đột nhiên một đám người chạy lại hét lên: “Trưởng thôn trưởng thôn! Trong lửa có người! ngã vào trong phòng bếp nhà Tiêu Thái ca đó!”

“Chính ngươi tới xem, thật sự là Tiêu Đại Bảo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Là Tiêu Đại Bảo nhà Thôi Hạnh Hoa ngươi!” Người đứng phía trước nhìn rõ người liền kinh ngạc hô lên.

Tôn Trường Canh kinh ngạc hỏi: “Trong lửa thực sự có người sao? Ngươi không nhìn lầm chứ?”

Thôi Hạnh Hoa nhìn lửa cháy trước mắt, đột nhiên nghĩ đến khi con trai bà rời đi đã cầm một cái mồi lửa từ phòng bếp.

Tiêu Thái cùng mọi người khiêng lợn rừng đi tới giữa sườn núi, có tiểu tử tinh mắt ở phía trước đột nhiên nói: “Đó là nhà ai cháy vậy?”

Có người nói ám chỉ.

Hán tử đi dập lửa liền khoác quần áo ướt nhẹp lên rồi lại vọt vào một lần nữa.

“Đại Bảo a! Ngươi làm sao vậy?!”

Nếu nói rằng khi nàng vừa mới lấy lại tinh thần còn hơi thấp thỏm một chút, nghĩ có nên chủ động nói với Tôn Trường Canh rằng người nằm bên trong chính là Tiêu Đại Bảo hay không, để ông ấy cho người cứu ra.

Một xô nước đổ xuống, dập tắt vài đốm lửa trên người người này.

“Sao có thể nhìn lầm, là nam nhân!”

Bà tựa như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi, đột nhiên đứng bật dậy nói: “Có cái rắm ấy! Ta thấy chỉ có tiểu tiện nhân Phó Nguyệt kia thừa dịp nam nhân không ở trong nhà, quyến rũ Đại Bảo nhà ta.”

Giờ phút này cả người Tiêu Đại Bảo đều vô lực, làm chuyện xấu bị phát hiện, hắn còn chưa hoàn hồn lại được.

Tiêu Thái ngước mắt nhìn xuống, vị trí kia chính là tiểu viện của nhà mình.

Bị tiếng hét the thé của Thôi Hạnh Hoa đánh thức, Tiêu Đại Bảo choáng váng mở mắt ra, trước mắt dường như trời đất quay cuồng, nhất thời không nhìn thấy bóng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế thì phóng hỏa……”

Không thể để người ta biết là Đại Bảo phóng hỏa, Thôi Hạnh Hoa xoay chuyển đầu óc liền đưa ra quyết định, bà cất cao giọng chỉ vào Phó Nguyệt chất vấn trước.

“Được rồi, đến nước này rồi còn cãi cọ làm gì, trước hết cứ kéo người nọ ra đã, không thể để chế.t bên trong được.” Tôn Trường Canh nhíu mày ra lệnh.

Chương 127: Hư trương thanh thế 1

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Hư trương thanh thế 1