Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Mộc Mộc Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 415: Chương 415
Cậu ta đứng một bên nhìn Thời Tẫn không chớp mắt, nghe cậu ấy dựa vào việc không có ai mà tự mình làm nũng, nghe cậu ấy lẩm bẩm trách móc và than phiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, Thời Tẫn vốn đã choáng váng vì uống rượu, lại trải qua một hồi mệt mỏi triền miên, thế mà lại ngủ thiếp đi trong vòng tay Giang Tư Nguyệt.
Đến cửa tiệm vẽ, Giang Tư Nguyệt buộc ngựa lại rồi nhảy vào sân từ bức tường phía sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời Tẫn lại tiếp tục nói thầm.
Cậu ấy nhíu mày đau đớn.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu.
Ngay sau đó, cậu ta nhanh chóng thay một bộ quần áo mới rồi cầm hộp thức ăn định ra ngoài.
Đột nhiên cậu ta nhớ tới hôm nay mới học bánh thịt, Giang Tư Nguyệt nhanh chóng phi ngựa về nhà.
"A Nguyệt, ta nhớ huynh quá." Cậu ấy cười chưa được bao lâu thì lại bĩu môi.
Cậu ta cẩn thận đặt bánh thịt vào hộp đựng thức ăn, lúc này mới hài lòng.
Lúc Thời Tẫn đang mải mê suy nghĩ thì Giang Tư Nguyệt đã bưng một bát mì thịt bò vào phòng.
Cậu ta nhìn sang Lâm Hiểu Thanh đang ngơ ngác bên cạnh, cười nói: "Hiểu Thanh, cữu cữu về trước đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu ta không thể nhịn được nữa.
Nhưng Giang Tư Nguyệt lại hoàn toàn không ngủ được, cậu ta mê mẩn chăm chú nhìn người đang ở trong lòng, ánh mắt cậu ta dịu dàng dõi theo.
Giang Tư Nguyệt chăm chú nhìn đôi môi của cậu ấy, ánh mắt nồng nhiệt, yết hầu cậu ta chuyển động vài lần, trong mắt có nhiều cảm xúc không rõ ràng đang cuộn trào mãnh liệt.
Cậu ấy lảo đảo đi đến bên bàn ngồi xuống, rồi tiếp tục rót một chén rượu nhàn nhã uống.
Nhìn thấy khuôn mặt khiến cậu ta hồn xiêu phách lạc làm cậu ta vô thức nín thở, bàn tay xách hộp thức ăn không khỏi siết chặt.
“Huynh nhớ ta không? Hôm nay huynh thật đáng ghét, huynh không hề nhận ra ta, huynh… Huynh đi thật nhanh, huynh cũng không để cho ta nhìn huynh lâu một chút! Huynh đáng ghét lắm!”
Nhìn cậu ta mở cửa bước ra ngoài, Thời Tẫn chợt ngã ngồi xuống đất, nước mắt không kìm được trào ra không ngừng.
Mũi Giang Tư Nguyệt cay cay, nhẹ giọng nói: “Chàng mới là người nhẫn tâm đó, nhiều năm như vậy… Chàng biến mất nhiều năm như vậy…”
A Nguyệt… Sức của cậu ta thật lớn, thế mà có thể xé quần áo thành như vậy!
Thời Tẫn ngây người cúi đầu nhìn thân thể mình, những vết tích trên người cậu ấy đua nhau đập vào mắt, khiến mắt cậu ta hoa lên, đầu cũng đau hơn.
Nghe xong, bước chân cậu ta khựng lại, giờ lại nói dễ nghe như vậy, sao ban ngày lại không muốn để mình phát hiện ra?
Năm năm ròng rã sao có thể bù đắp được trong một nụ hôn đơn giản như vậy?
Cậu ấy mơ màng mở mắt, tiếp theo là một cơn đau đầu dữ dội rồi tiếp theo nữa chính là… Chính là… Đôi mắt cậu ấy lập tức trở nên sáng rỡ, đột ngột ngồi dậy.
Thời Tẫn nhìn quanh thì thấy quần áo để bên giường.
Giang Tư Nguyệt cười rạng rỡ: “Nương, con có việc rất quan trọng phải làm, tối nay con sẽ không về, nương và cha không cần đợi con đâu!”
Lý Tam Nương đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, thật kỳ lạ, cậu ta còn cố tình thay quần áo mới!
Cậu ấy bĩu môi không kìm được sự tủi thân.
Chỉ thấy Thời Tẫn mặc một chiếc áo gấm mỏng màu đen, tay cầm một bình rượu, trên mặt ửng hồng.
Giang Tư Nguyệt nhìn đuôi mắt đỏ bừng và đôi mắt mơ màng của cậu ấy.
Không đủ!
“A Nguyệt… Tướng công… Chàng tới rồi.”
Mặc dù tối qua cậu ấy đã uống rượu, đầu óc cũng có hơi choáng váng nhưng mọi chuyện đều được cậu ấy ghi nhớ cẩn thận trong lòng.
Ngày hôm sau, khi Thời Tẫn tỉnh dậy đã gần trưa.
Nhìn bóng lưng cậu ta nhanh chóng biến mất trong tiếng vó ngựa, Lý Tam Nương mới khó hiểu quay về phòng.
Cậu ta nhẹ nhàng hôn lên trán cậu ấy: “A Tẫn…”
Giang Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu ấy rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo như nai tơ của người trước mặt, cúi đầu âu yếm hôn lên mắt cậu ấy: “A Tẫn.”
Cậu ấy đặt cả hai tay lên vai Giang Tư Nguyệt, ôm chặt lấy cổ cậu ta, ngoan ngoãn phối hợp với cậu ta.
Nói xong, cậu ta dắt con ngựa trong sân đi ra ngoài.
Thời Tẫn ngây ngốc nhìn cậu ta.
Giang Tư Nguyệt ôm chặt cậu ấy vào lòng, sau nụ hôn cậu ta cúi đầu dịu dàng nhìn Thời Tẫn…
Còn Thời Tẫn chỉ cảm thấy giấc mơ này chân thực chưa từng có, cũng tốt đẹp chưa từng có.
Sau khi về đến nhà, sắc trời đã dần tối, cậu ta vội vào phòng bếp, rất nhanh đã làm vài cái bánh thịt thơm phức.
Cậu ấy vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Nhưng… Huynh không nhận ra ta…”
Lâm Hiểu Thanh quay đầu lại thì thấy đôi vai cậu ấy như đang run rẩy, nhất thời không hiểu đầu đuôi ra sao.
Nhưng Thời Tẫn thực sự say đến mức hồ đồ, hoàn toàn không để ý đến tiếng động lớn như vậy.
Sư phụ của cậu bé và A Nguyệt cữu quen biết sao? Sao cả hai đều kỳ lạ như vậy...
Giang Tư Nguyệt nhìn nước mắt của Thời Tẫn, nhìn dáng vẻ cậu ấy mím chặt môi đau khổ, chỉ thấy tim mình như bị kim châm, đau đớn vô cùng.
Cho nên cậu ta muốn nhiều hơn.
Trên mặt cậu ta đầy ý cười nhưng trong mắt lại ch.ảy nước mắt: “A Tẫn… A Tẫn của ta…”
Giang Tư Nguyệt phóng người lên ngựa nhanh chóng phi ngựa đi, tốc độ của cậu ta quá nhanh, đến nỗi hoàn toàn không bị đám đông vây quanh như trước nữa.
Cậu ta hơi thở hổn hển.
Lòng cậu ấy bỗng chốc lạnh ngắt, A Nguyệt phát hiện ra cậu ấy rồi bỏ đi?
Cậu ta đặt hộp thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Thời Tẫn, cố nhịn h.am mu.ốn ôm chặt cậu ấy vào lòng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cậu ấy: “A Tẫn, ta tới rồi.”
Giang Tư Nguyệt xoa n.g.ự.c đang hơi khó chịu của mình, chậm rãi tiến lại gần.
Giang Tư Nguyệt tiến đến gần, cuối cùng cũng nghe được lời nói trong miệng cậu ấy, đây là giọng nói nguyên bản nhất của A Tẫn, trong trẻo lại mang theo chút âm mũi mềm mại sau khi uống rượu.
“Chàng tỉnh rồi? Ăn chút gì đi.”
Cậu ta đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt Thời Tẫn mà lòng không khỏi chua xót, trước đây mặt A Tẫn có chút thịt nhưng bây giờ… Lại hoàn toàn không còn.
Nhìn Giang Tư Nguyệt đặt bát mì xuống rồi chậm rãi đi về phía mình, chờ tới khi cậu ta đi đến bên giường, lúc này Thời Tẫn đang trừng mắt cố kìm nén sự chua xót trong mắt rồi cậu ấy ôm chặt lấy eo Giang Tư Nguyệt.
Miệng lẩm bẩm, Giang Tư Nguyệt đứng xa nên hoàn toàn không nghe rõ, chỉ thấy môi cậu ấy không ngừng mấp máy.
Bước chân Giang Tư Nguyệt chợt dừng lại, thì ra không biết mình đã tới.
Thời Tẫn vỗ mặt, lắc đầu, không được nghĩ nữa, người cũng đã đi rồi…
Nhưng sau ngần ấy năm… Đột nhiên, cậu ấy mở to mắt, người tối qua… Là… Là… Cậu ấy chớp mắt, môi run rẩy, là A Nguyệt, đúng là A Nguyệt, không phải mơ, A Nguyệt nhận ra cậu ấy rồi sao?
Tới khi cậu ta thuận lợi ra khỏi thành thì tốc độ mới chậm lại.
Cậu ta giơ tay lau nước mắt trên mặt Thời Tẫn, nhưng Giang Tư Nguyệt khựng lại chốc lát, cậu ta không nhịn được nữa mà trực tiếp ôm chặt Thời Tẫn vào lòng, ôm đầu cậu ấy rồi hôn thật sâu.
Loại cảm giác này… Chỉ có lần đó vào năm năm trước… Cậu ấy đã nhớ lại quá khứ bí mật này trong rất nhiều năm, đây là bí mật và hồi ức quý giá nhất của cậu ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu ấy nuốt nước bọt quay đầu nhìn giường bên cạnh rồi đưa tay sờ nhưng giường lạnh ngắt.
Đi đến cửa thì bị Lý Tam Nương chặn lại: “A Nguyệt, con đi đâu vào giờ này vậy?”
Thôi vậy, nếu có gì vui thì cứ chơi, để phân tán sự chú ý cũng tốt.
Cậu ta thấy có một căn phòng thắp đèn dầu, liền xách hộp thức ăn nhẹ nhàng đi tới.
Nhiều hơn nữa…
Trực tiếp đẩy cửa sổ nhảy vào phòng.
Một nụ hôn kết thúc nhưng Giang Tư Nguyệt vẫn không thấy thỏa mãn chút nào.
Lâm Hiểu Thanh ngơ ngác gật đầu: "Vâng… Vâng ạ."
Thời Tẫn nghi hoặc liếc nhìn cậu ta, ngay sau đó cậu ấy đưa tay nâng mặt cậu ta lên rồi cười tươi nhìn Giang Tư Nguyệt: “Ồ… Sao hôm nay lại may mắn thế này! Thật sự mơ thấy A Nguyệt rồi… Hahaha!”
“A…”
Trong lòng tức giận, hưng phấn, vui sướng, chua xót, mất mà tìm lại được… Tất cả cảm xúc đều được giải phóng rất nhiều.
Thời Tẫn chớp mắt, ngẩng cổ hôn đáp lại.
Cậu ấy kéo quần áo lại, sau đó nhìn những bộ quần áo rách nát khiến cậu ấy hoàn toàn ngây người, rồi một luồng khí nóng bốc lên mặt, sắc mặt từ u ám chuyển sang tươi tỉnh, cậu ấy đỏ mặt tía tai không dám nhìn bộ quần áo đó thêm lần nào nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu ta đứng bên cửa sổ chờ rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy người mà cậu ta ngày đêm mong nhớ.
Chương 415: Chương 415
Đây là…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.