Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Mộc Mộc Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 411: Chương 411
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hai người họ, Giang Tư Nguyệt càng vui vẻ hơn, ý cười trong mắt cậu ta càng ngày càng hiện rõ.
Lâm Hiểu Thanh không nhịn được mà nói: “Giống sư phụ của con quá.”
Giang Tư Nguyệt hơi dừng lại: “Chàng ấy… Rất thích vẽ tranh, nhưng mà khi ấy ta không vẽ, vì vậy chỉ có thể ngồi bên cạnh chàng ấy, mài mực cho chàng ấy.”
Lâm Tử Hành và Lâm Hiểu Thanh ngồi bên cạnh cậu ta, cả hai đều nghiêm túc lắng nghe.
“A Nguyệt cữu cữu, sao vậy ạ?”
Lâm Hiểu Thanh bỗng mở to hai mắt, cậu bé… Cậu bé không cố ý.
Mặc dù sau này, cậu ta đã ổn định hơn nhiều, cho dù có ăn bao nhiêu cũng không tăng cân nữa, nhưng nếu đột nhiên gầy đi một chút, chỉ cần ăn nhiều hơn thì sẽ lại khôi phục trạng thái ban đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bé bỗng ngồi dậy. Đúng rồi! Cảm giác này rất giống sư phụ của mình!
Chương 411: Chương 411
Giang Tư Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Vẽ tranh sơn thủy rất đẹp, nhưng mà vẽ người thì không tốt lắm… Nhưng mà chàng ấy lại vẽ ta rất tốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy trong thiếu niên có rất nhiều suy nghĩ nhưng lại không quá để tâm, vì vậy sau không bao lâu, cậu bé không kìm được cơn buồn ngủ mà từ từ ngủ thiếp đi.
Cậu ta vô cùng kiêu ngạo: “Chàng ấy rất thích vẽ ta! Cũng chỉ vẽ mỗi mình ta.”
Lý Tam Nương quẹt những giọt nước mắt đã rơi xuống, Giang Hiền Vũ lau nước mắt cho bà ấy mà không khỏi thở dài.
Cậu bé cảm thấy rất áy náy, nhịn không được mà muốn tát mình một cái, ai bảo ngươi nói nhiều chứ! Bây giờ gây rắc rối rồi này!
“Các con mau ngồi xuống đi, để ta nói cho các con biết, mặc dù A Tẫn nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra chàng ấy rất đáng yêu, còn rất dễ xấu hổ, lại dịu dàng lễ phép...”
Giang Tư Nguyệt lau bàn, cậu ta gật đầu: “Ta không buồn nữa, lúc còn ở kinh thành, ngày nào ta cũng tới thăm chàng ấy. Hiểu Thanh à, mấy ngày nữa ta phải về kinh đô thăm chàng ấy, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
Lâm Hiểu Thanh nhìn kỹ, cậu bé không khỏi cảm thán: “A Nguyệt cữu cữu, người trong lòng của cữu đẹp thật đó, đôi mắt rất đẹp, khi cười lên thật sự khiến người ta phải yêu thích.”
Cậu ta nghĩ chắc chắn A Tẫn của mình sẽ không trách mình đâu.
Cậu bé nghĩ đi nghĩ lại, sau đó từ từ nằm xuống giường.
Sao A Nguyệt cữu cữu lại thảm như vậy.
Ở một bên khác, Giang Tư Nguyệt ngồi trước bàn, cậu ta nhìn bức tranh vẽ thiếu niên ở trên bàn, cậu ta đưa tay chạm vào nó, sau đó không nhịn được mà hôn một cái: “A Tẫn, không biết ta vẽ tốt không nữa, ngày mai ta sẽ đưa chân dung của chàng cho mấy đứa Hiểu Thanh xem, mấy đứa nó đều nói muốn gặp chàng, ta muốn cho mấy đứa nó xem chàng đẹp như thế nào.”
Giang Tư Nguyệt hơi khựng lại, cậu ta không để ý tới câu nói này: “Chàng ấy còn là một con mèo tham ăn, không khác gì các con cả, thấy cái gì cũng đều muốn ăn, còn có thể ăn rất nhiều!”
Mặc dù sau này, cậu ta đã nghĩ thoáng hơn, bắt đầu ăn cơm, thậm chí là ăn rất nhiều, nhưng lại hoàn toàn không tăng thêm được bao nhiêu cân, khi ấy đôi phu thê họ mới nhận ra có điều gì đó bất thường.
Giang Tư Nguyệt lau sạch tay, cậu ta vỗ vai cậu bé: “Chúng ta ra ngoài đi, rửa bát xong rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi s·ú·c miếng rồi uống thêm vài ngụm nước, cậu ta mới rón rén về phòng.
Trời ơi…
Nghe thấy lời khen ngợi của hai người họ, Giang Tư Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ.
Mà Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nằm trên giường lại lẳng lặng mở mắt, cả hai đều không ngủ được.
“A… A Nguyệt cữu cữu, con xin lỗi, con… Con không biết…”
Nhưng kể từ khi biết tin Thời Tẫn qua đời, không bao lâu sau, Giang Tư Nguyệt đã gầy gò đến mức chỉ còn một đống xương trên người.
Giang Tư Nguyệt nuốt nước bọt, cậu ta cẩn thận lau cái bát còn ướt nước, sau đó nói: “Chàng ấy c.h.ế.t thôi, nhưng vẫn là người mà ta thích, điều này sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ cần ta không quên chàng ấy thì chàng ấy vẫn luôn còn đó.”
Cậu ta hơi dừng lại, nụ cười nhạt đi rất nhiều: “Nhưng mà ta lại không hay dẫn chàng ấy đi ăn, cũng không hay cùng ăn với chàng ấy.”
Lâm Hiểu Thanh và Lâm Tử Hành đang giúp Tần mẫu làm đồ ăn sáng.
“A Nguyệt cữu cữu, cữu đừng đau buồn nhé.”
Bọn họ còn có thể làm gì được đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu bé nghĩ, chẳng trách mà sư phụ của cậu bé lại có thể vẽ A Nguyệt cữu cữu một cách sống động như thế, nói như vậy, thật ra hai người họ rất giống nhau, nói không chừng còn có thể làm bằng hữu thì sao.
Hai người họ cũng không biết nên làm gì, Giang Tư Nguyệt không muốn họ sợ hãi, cuối cùng khi cậu ta bằng lòng ăn cơm thì lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Sư phụ của cậu bé cũng giống như vậy!
Hai người họ ngủ lại nhà họ Tần, còn Giang Tư Nguyệt và Giang Hiền Vũ thì ở bên cạnh.
Cậu ta ngồi xổm một hồi lâu rồi mới từ từ đứng dậy.
Cậu ta ôm bức vẽ ngồi trên giường, sau không không kìm được mà rơi nước mắt.
Khi Giang Tư Nguyệt vừa mới vào nhà họ, bởi vì được ăn ngon nên khi ấy, cậu ta nhanh chóng tăng cân thấy rõ.
Giang Tư Nguyệt là con của hai người họ nhiều năm rồi, thật ra họ đã hiểu cậu ta rất rõ.
Giang Tư Nguyệt nở nụ cười, cậu ta gọi hai người họ: “Các con mau tới đây.”
Sau khi trở về huyện Khúc Phong, mỗi buổi tối, khi họ sắp chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng Giang Tư Nguyệt đi lại, lúc đầu Giang Hiền Vũ định theo cậu ta đến nhà vệ sinh, thật ra ông ấy đã định đi rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng nôn ói của Giang Tư Nguyệt, hai người họ đã biết được sự thật.
Qua một hồi lâu, Giang Hiền Vũ đã lên tiếng: “Nương nó à, chúng ta dẫn A Nguyệt đi khám đại phu đi, bệnh này cần phải chữa!”
Lâm Hiểu Thanh nhìn cậu ta, trong mặt cậu bé tràn đầy vẻ bi thương: “A Nguyệt cữu cữu…”
“Đúng vậy! Nghe nói người này còn là tài tử nổi danh! Quả thực là xứng với A Nguyệt cữu cữu mà!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chàng ấy thích ăn lẩu, thích ăn các món ở Thực Vân Giang.”
Sáng ngày hôm sau, Giang Tư Nguyệt mang bức tranh mình mới vẽ ngày hôm qua tới nhà họ Tần.
Ngồi co ro trên giường, không bao lâu thì lại có cảm giác buồn nôn rất quen thuộc, cậu ta cố gắng nhịn xuống, sau đó nhanh chóng bò dậy, cố gắng đi nhẹ nhất có thể, chẳng mấy chốc đã đi đến nhà vệ sinh, cậu ta nhanh chóng nôn toàn bộ số đồ ăn mới ăn ngày hôm nay ra.
Chẳng mấy chốc, bức tranh trong tay Giang Tư Nguyệt từ từ được mở ra, thiếu niên mặc y phục màu trắng đang nở nụ cười dịu dàng lập tức đập vào mắt họ.
Buổi tối, Lâm hiểu Thanh nghĩ tới cảm giác đau lòng đầy cô đơn trên người Giang Tư Nguyệt, cậu bé bỗng vô cớ cảm thấy rất quen thuộc.
Mặc dù nghi ngờ nhưng hai người vẫn nhanh chóng rửa tay rồi ra khỏi phòng bếp.
Giang Tư Nguyệt mỉm cười rồi từ từ mở bức tranh được mình ôm như bảo bối ra, cậu ta nhìn hai người họ, nói: “Đây chính là A Tẫn. Hiểu Thanh, không phải hôm qua con nói muốn gặp chàng ấy sao, ta đã vẽ chân dung rồi, mặc dù ta không thể vẽ ra được một nửa thần thái của chàng ấy, nhưng mà các con cứ xem thử đi.”
Lâm Hiểu Thanh nhìn dáng vẻ vờ như không để ý của Giang Tư Nguyệt với vẻ mặt phức tạp, cậu bé cảm thấy hơi khó chịu.
Mỗi lần thấy cậu ấy ngồi bên cửa sổ, cảm giác này luôn khiến người ta vô cớ cảm thấy khó chịu.
“Vậy hắn thích ăn gì ạ? “ Lâm hiểu Thanh tiếp tục hỏi.
“Vậy chúng ta cũng không thể cứ để con mình như thế được, chắc chắn chính thằng bé cũng không muốn, nếu cứ tiếp tục như vậy, làm sao cơ thể của thằng bé có thể chịu đựng nổi chứ?”
Dường như xung quanh đang có một bầu không khí ảm đạm, suy sụp tỏa ra xung quanh.
Lâm Hiểu Thanh nghe thấy vvậy, trông thấy nụ cười và đôi mắt sáng rực của cậu ta thì vội vàng cúi đầu nhìn, Lâm Tử Hành cũng tò mò nhìn theo.
Đôi mắt của Lâm Hiểu Thanh sáng rực: “Vẽ đẹp không ạ?”
“Cữu cữu, vậy hắn có sở thích gì vậy?”
Ở nhà họ Tần đến hơn nửa đêm thì Tiểu Bảo phải về nhà, còn Lâm Hiểu Thanh và Lâm Tử Hành đều sống trên huyện nên đã ở lại.
“Vâng ạ.”
Lý Tam Nương thở dài: “Được, ta nghe chàng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.