Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Mộc Mộc Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 304: Chương 304
"A Giang, A Lộ, đây là những món ăn mà bàn khách kia gọi."
Chương 304: Chương 304
Canh ngô sườn ngọt ngào và thơm nồng, hắn ta uống liên tiếp hai bát mới dừng lại, sau đó lại tò mò gắp một khúc ngô rồi gặm.
Mộ Quy Hoằng đưa thực đơn cho Thời Quỳnh: "Hahaha... A Quỳnh, ngươi gọi đi, muốn ăn gì thì gọi, đồ ăn ở đây rất ngon."
Thời Quỳnh vốn là đích trưởng của thừa tướng đương triều, từ nhỏ đã là người có tài tiếng tăm, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ xán lạn, bên ngoài có rất nhiều người muốn nịnh bợ cậu ta!
Lục Dật tự mình cầm đũa lên: "Ngửi thấy rất thơm mà, đừng như vậy chứ."
Đợi cơm trong bát xuống bụng, thịt gà trong món gà cay cũng bị ba người gắp sạch.
Chỉ một lát sau, mùi thơm của thức ăn trong bếp đã dần tỏa ra khắp đại sảnh.
Lâm Tu Viễn cầm đũa lên chỉ vào các món ăn khác trên bàn: "Chúng ta còn chưa ăn những món này mà! Nhanh lên! Nếm thử trước đi! Nếu ngon thì không cần gọi thêm."
Ngô vừa mềm vừa ngọt, hắn ta gặm từng khúc một, không lâu sau, ngô trong canh sườn đã bị hắn ta gặm mất hơn một nửa.
Thời Quỳnh gật đầu: "Đều được, ngài thấy món nào ngon thì gọi món đó."
Sườn xào chua ngọt mềm rục, thơm ngon đậm đà, khi cắn một miếng thì hương vị thịt lập tức nổ tung trong khoang miệng.
Lâm Giang nhận lấy thực đơn từ tay cậu ấy rồi gật đầu: "Được! Chúng ta sẽ làm ngay đây.”
"Phù... Thực sự thơm! Ăn rất được cơm! Chỉ là... Phù... Hơi cay." Cao Phương Diệp bưng nước trà uống, vẫn không quên khen ngợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cao Phương Diệp cầm đũa lên gắp một miếng gà cay bỏ vào miệng trước.
"Các ngươi cứ ăn thịt, mau nếm thử củ sen này đi, giải ngấy tốt lắm, cũng rất ngon!"
Mộ Quy Hoằng cầm lấy thực đơn nhìn A Lạc đang đứng bên cạnh: "Ừm... Chân giò hầm, cá chua ngọt, sườn xào chua ngọt, ngô xào, mộc nhĩ trộn, thêm một bát canh bí đao nữa."
"Tiểu nhị, các ngươi có phòng riêng không?" Một giọng nói ôn hòa vang lên.
Giang Oản Oản thấy khách dần đông lên thì nàng đặt thực đơn trên bàn xuống rồi vội vàng bước xuống lầu thẳng đến bếp giúp xào thức ăn.
Lâm Tu Viễn buông đũa xuống: "Thời Quỳnh này vốn không ưa con nhà quan lại bình thường như chúng ta, chúng ta cũng đừng để ý đến hắn ta, nên ăn thì ăn nên uống thì uống."
Thời Quỳnh đánh giá một lượt những bài thơ treo trong phòng riêng rồi lại nhìn chậu cây xanh đặt ở bên cửa sổ: "Không tệ không tệ! Tửu lâu của ngài nhìn thật tao nhã!"
Lục Dật và Lâm Tu Viễn ăn đến nỗi khóe miệng dính đầy dầu, nghe lời hắn ta nói thì đều vội ngẩng đầu lên: "Đâu đâu?"
Mộ Quy Hoằng lắc đầu: "Không phải, người hợp tác mở cùng ta chỉ là một gia đình bình thường, tay nghề nấu ăn của họ không phải dạng vừa đâu, hơn nữa còn là một hộ có phẩm tính tốt."
A Lạc bưng một chậu gỗ nhỏ đựng cơm đặt lên bàn, hỏi: "Các vị khách quan có muốn uống rượu không?"
"Sao ta không thấy?"
Hai người nghe vậy, đôi đũa gắp thịt nhanh chóng đổi hướng, không lâu sau, lại vang lên một tràng "rắc rắc".
Thời Quỳnh cười nói: "Vài ngày trước đã nghe ngài nói, hôm nay thần chắc chắn phải nếm thử cho bằng được."
Khi Lâm Tu Viễn kẹp một miếng củ sen chua cay, bên cạnh đã vang lên tiếng thở dài thỏa mãn của hai người họ.
A Lạc đưa thực đơn trong tay cho Mộ Quy Hoằng: "Vương gia, đây là thực đơn, ngài và Thời công tử xem muốn ăn gì?"
"Mặc dù cay nhưng... Nhưng thực sự quá thơm! Càng ăn càng muốn ăn! Các ngươi mau ăn cùng với cơm đi! Thực sự rất ngon!"
Những người vây quanh bên ngoài bị mùi thơm nồng của các món ăn trong tiệm hấp dẫn.
Ba người họ ngửi thấy mùi thơm trên bàn không ngừng nuốt nước miếng.
Nhưng người này mặc dù bề ngoài ôn hòa lễ độ nhưng bên trong lại lạnh lùng vô tình, nếu không phải là người có quan hệ tốt với cậu ta thì những người khác chưa từng có ai có thể chiếm được lợi từ cậu ta.
Lâm Tu Viễn tiếp tục chuyển sự chú ý sang các món ăn khác, hài lòng ăn thịt xào vừa thơm vừa mềm, hắn ta vội lấy một cái bát nhỏ, múc một bát canh ngô sườn uống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người gật đầu, Lục Dật đưa thực đơn cho cậu ấy: "Được, vậy ngươi cứ gọi đi."
Ba người Lục Dật ngửi thấy mùi thơm khiến họ đều không nhịn được mà ngóng về phía bếp.
Mộ Quy Hoằng nhìn cậu ta: "Ngươi thích ăn thịt gì? Có thể ăn cay không?"
Mọi người từng nhóm từng nhóm kéo nhau vào tửu lâu, rất nhanh, đại sảnh ở tầng một đã chật kín người.
Lục Dật và Cao Phương Diệp nhìn nhau rồi lập tức đưa đũa ra.
"Ừm! Ngon!"
Nói xong, họ nhanh chóng gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
Họ ăn rất thoải mái trong tiệm.
A Lạc dẫn Thời Quỳnh vào phòng riêng ở cuối hành lang: "Khách quan, đây là phòng riêng." A Lạc đẩy cửa bước vào, Thời Quỳnh nhìn vào phòng riêng thấy Mộ Quy Hoằng thì mỉm cười đi vào.
Cậu ta xem một lúc rồi nhìn Mộ Quy Hoằng: "Vương gia, hay là ngài giới thiệu cho thần một chút đi? Những món này thần đều chưa từng ăn."
"Ngon! Ngon quá!"
Mà hắn ta vừa ăn vào miệng đã vội vàng nuốt xuống rồi cũng vội vàng rót một tách trà uống ực ực.
Lâm Tu Viễn ăn củ sen ‘rắc rắc’, củ sen có vị chua cay, giải ngấy rất tốt, vị còn rất thanh ngọt.
A Lạc cung kính nhận lấy thực đơn, sau đó cậu ấy nhanh chóng mở cửa đi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Dật và Cao Phương Diệp thấy gà cay dần dần bị hắn ta gắp ăn hết một nửa rồi, mới vội vàng bưng bát lên mà học theo cách của hắn ta ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời Quỳnh kinh ngạc nhìn ngài ấy: "Vì sao? Đây là ngài hợp tác mở với ai sao? Vị hoàng tử nào hay là công tử nhà nào?"
"Ta không biết bao lâu rồi ta chưa được ăn món ngon như vậy! Không biết làm thế nào? Mà lại thơm như vậy!"
Lâm Tu Viễn nhìn dáng vẻ của hai người họ, hắn ta không tin lắm cũng gắp một miếng gà cay bỏ vào miệng.
Lục Dật uống cạn một cốc trà lớn: "Phù... Mặc dù cay nhưng càng ăn lại càng muốn ăn! Hay là... Hay là chúng ta gọi thêm một phần nữa đi? Ngon quá!"
Vừa mới vào miệng, hắn ta còn hơi nhíu mày nhưng nhai thêm vài lần thì từ từ giãn mày ra, nhanh chóng nuốt thịt rồi vội vàng bưng bát, tiếp đó gắp thêm vài miếng gà cay bỏ vào bát ăn cùng với cơm.
A Lạc ghi nhớ tên các món ăn rồi nhanh chóng cầm thực đơn đi vào bếp.
A Lạc liếc nhìn cậu ta rồi cười tươi như hoa gật đầu: "Có có có! Tầng hai và tầng ba của chúng ta đều là phòng riêng! Ta dẫn khách quan lên trên nhé!"
Lâm Tu Viễn lắc đầu: "Không cần, không cần! Chúng ta uống... Uống trà nếp này là được."
Lâm Tu Viễn nuốt sườn xuống, ngây người nhìn Lục Dật và Cao Phương Diệp: "Món này... Món này! Mau nếm thử đi! Món này... Thực sự là món ngon hiếm có trên đời! Lần trước chúng ta đến Lăng Tiêu Lâu, đồ ăn ở đó so với ở đây thì kém không biết bao nhiêu lần!"
"Xì... Ha... Ngon... Ngon quá, cay quá, có phải cho nhiều ớt quá không! Xì..." Lục Dật há miệng, không ngừng thở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cao Phương Diệp định mở miệng thì thấy hắn ta đã ăn một miếng gà cay.
"Được! Khách quan dùng bữa ngon miệng!"
Hắn ta không quen ăn cay nên vừa ăn miếng đầu tiên đã bị sặc, Lục Dật vội vàng rót cho hắn ta một chén trà: "Mau uống trà đi, thế nào? Món này không ngon sao?"
Cao Phương Diệp lắc đầu nói: "Ôi chao, các ngươi chỉ biết ăn ăn ăn, người ta đã lên lầu từ lâu rồi!"
Cao Phương Diệp ngây người nhìn Thời Quỳnh đi lên lầu, đợi người biến mất ở cuối cầu thang, hắn ta vội vỗ vai hai người bên cạnh: "Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy gì không? Là Thời Quỳnh! Thế mà hắn ta cũng đến nơi này sao? Không phải hắn ta vẫn luôn chê bai những tửu lâu bên ngoài này à?"
Không lâu sau, trên bàn của Lục Dật đã bày đầy những món ăn thơm phức.
Lâm Tu Viễn nhìn A Lạc: "Ừ... Cứ gọi gà cay, thịt xào, sườn xào chua ngọt, lòng lợn xào cay, củ sen xào chua ngọt, trứng cà chua xào, canh ngô sườn đi."
"Ngon!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.