Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 233
Nghe vậy, không ngờ Chu Hạo lại càng nổi điên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoắc An: [Ông ta còn dám quay lại đòi William ư?! Có biết xấu hổ không?]
Tiêu Hòa lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn trong nhóm:
Chu Hạo càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình, tức giận hét lên: "Tôi nghe nói rồi, bây giờ con ch.ó này vừa đóng quảng cáo, vừa lên chương trình, kiếm được rất nhiều tiền, số tiền đó đâu? Các người đã tham ô rồi phải không?!"
Như vậy, chỉ cần Chu Hạo một mực khẳng định không phải vứt bỏ, mà là đi lạc, vậy thì cho dù ra tòa, khả năng thắng của Tiêu Hòa cũng không lớn.
Nghe vậy, anh Kiếm tức đến hít ngược một hơi.
"Được, tôi đợi ông."
"Lãng phí! Đợi tôi đưa William về, các người phải chuyển ngay toàn bộ thu nhập của nó vào thẻ của tôi, tôi mới là chủ của William, tôi có quyền định đoạt số tiền này."
"Những nghệ sĩ dưới trướng em tuy không đáng tin cậy, còn có chút kỳ quái, nhưng không ngờ mỗi lần gặp chuyện đều đoàn kết như vậy."
Tiêu Hòa nhìn tin nhắn trên điện thoại, trả lời một câu "Biết rồi"
[Mỗi tối đều có thể nghe thấy tiếng c·h·ó kêu thảm thiết. Sau đó một tuần, không thấy William đâu nữa, hàng xóm đều cho rằng ông ta đã đánh c.h.ế.t con c·h·ó.]
Từ sau khi gặp Chu Hạo, con ch.ó sói trở nên cứng đờ, lông trên người dựng đứng, đuôi rũ xuống đất, toàn thân tỏa ra khí thế hung dữ khó chọc, như thể đã trở lại như trước.
Là một nghệ sĩ, trong chuyện này, ngay cả anh ta cũng sẽ do dự, không ngờ Hoắc An bọn họ lại không chút do dự bày tỏ thái độ của mình.
Đang suy nghĩ, đạo diễn lúc này đi tới hỏi: "Tiêu Hòa, hôm nay trạng thái của William không ổn."
[Em đã hỏi hàng xóm, chủ cũ của William trước đây đúng là không có người thân nào khác, bình thường sống một mình, chỉ có Chu Hạo thỉnh thoảng đến thăm. Nhưng họ nói, ông cụ và Chu Hạo quan hệ không tốt, mỗi lần gặp nhau đều cãi cọ.]
Tiêu Hòa xoa đầu nó, nói: "Tôi sẽ không để ông đưa William đi."
"Tôi có bảo các người chữa bệnh cho nó đâu."
Chu Hạo cũng lớn tiếng chỉ trời chửi đất.
Anh ta có chút lo lắng.
Nhìn thấy nó như vậy, Tiêu Hòa dù thế nào cũng không thể đưa nó về lại đó nữa.
"Cho dù hy vọng ít ỏi cũng phải thử một phen, còn những người khác..."
Đã ký hợp đồng với Giải Trí Lam Tinh thì đó là người (hoặc c·h·ó) của công ty, Chu Hạo còn muốn đòi lại.
Anh ta quay đầu nhìn Tiêu Hòa hỏi ý.
Đạo diễn: "Mặc dù bây giờ dáng vẻ của nó rất phù hợp với chủ đề chụp ảnh, nhưng nhìn vào lại thấy không yên tâm."
[Đội trưởng, chị nhất định không được để William về đó.]
Nghe đến đây, chưa đợi Tiêu Hòa hỏi, Chu Hạo vội vàng lớn tiếng phản bác.
Lúc này nghe Chu Hạo nói vậy, anh Kiếm giận dữ nói: "Vậy thì ông trả hết tiền chữa bệnh cho William trong nửa năm qua đi, còn cả tiền huấn luyện và cả tiền bồi thường tổn thất tinh thần khi nó dọa người trước đây nữa."
[Người ngược đãi William đến công ty rồi, ông ta muốn đòi lại William, nếu không sẽ ra tòa, mọi người nghĩ sao?]
Trong giới giải trí từng gặp qua nhiều loại yêu ma quỷ quái, nhưng trơ trẽn như thế này thì anh ta mới thấy lần đầu.
"Tôi biết ngay mà, công ty các người không có ý tốt gì, chỉ biết bắt nạt những người không có quyền thế như chúng tôi, chiếm giữ con ch.ó của tôi, bây giờ còn không chịu trả lại! Các người không trả, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án! Xem thẩm phán nói thế nào!"
Mơ đi!
Phía sau, Chu Hạo ngẩn người hai giây rồi lớn tiếng chửi rủa.
Pháp luật trong nước về vấn đề thú cưng còn chưa hoàn thiện, nếu thật sự kiện tụng, nói thật, khả năng thắng của Tiêu Hòa không lớn.
Chương 233
Tiêu Hòa nhíu mày, giải thích: "Phần lớn thu nhập của William đều dùng để trả tiền thuốc men ở bệnh viện lúc trước, chi phí sinh hoạt hàng ngày và tiền thuê huấn luyện viên, phần còn lại tôi định lập một quỹ bảo vệ c·h·ó hoang, dùng để cứu trợ c·h·ó hoang." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng không ngờ ánh mắt Tiêu Hòa vẫn bình tĩnh như trước, bình thản nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Tiêu Hòa mỉm cười trấn an đạo diễn, đi tới ngồi xổm trước mặt con ch.ó sói.
Ông ta tưởng như vậy có thể dọa được Tiêu Hòa, khiến cô ngoan ngoãn giao William ra cho êm chuyện.
Tiêu Hòa cau mày, không nói gì.
Nói xong, trực tiếp dẫn William rời khỏi phòng họp.
Nghe vậy, Tiêu Hòa quay đầu nhìn William bên cạnh.
Có những thứ này, tòa án đương nhiên sẽ phán định ông ta là chủ của William.
Cô vốn định điều tra xem ông cụ còn người thân nào khác không, nhưng không ngờ Chu Hạo lại là người thân duy nhất của ông ấy.
Đến lúc đó không chỉ William bị đưa đi, Tiêu Hòa là người đại diện, những nghệ sĩ khác dưới trướng cô cũng sẽ bị liên lụy.
Xác định mục tiêu xong, Tiêu Hòa lại gửi một tin nhắn trong nhóm:
Những bức ảnh đó đều là ảnh William chụp cùng chủ cũ hồi nhỏ.
Chu Hạo lập tức trở mặt không nhận người.
Nhưng anh Kiếm không biết rằng, bọn Hoắc An có thể đưa ra quyết định nhanh như vậy, không chỉ vì tình cảm với William, mà còn vì họ tin rằng, cho dù thật sự vì chuyện này mà hết thời, Tiêu Hòa cũng tuyệt đối có cách có thể khiến họ một lần nữa nổi tiếng!
Nghe vậy, anh Kiếm tức đến mặt mày xanh mét, nhưng trong lòng lại d.a.o động, nếu thật sự ra tòa, chưa chắc đã giữ được con c·h·ó.
Sức khỏe của ông cụ bình thường khá tốt, nhưng trong một lần bất cẩn đã ngã cầu thang qua đời.
Đôi mắt xanh biếc âm khí nặng nề, chỉ ngồi im một chỗ không nhúc nhích.
Ôn Khả Khả: [Tên khốn này còn ở công ty không? Bây giờ em quay lại còn kịp đánh ông ta một trận không?]
"Vậy thì đừng hòng lấy William đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này mặc dù nó đang chụp ảnh nhưng không còn thân thiện như lần trước nữa, đặc biệt là khí thế trên người hoàn toàn khác, mặc dù không làm gì nhưng không có nhân viên công tác nào dám tùy tiện lại gần.
Nghe vậy, Tiêu Hòa quay đầu nhìn lại.
Anh Kiếm vội vàng đi theo Tiêu Hòa ra ngoài, lo lắng nói: "Em thật sự không đưa William cho ông ta sao? Nếu ầm ĩ đến tòa, có thể sẽ ảnh hưởng đến em, còn có bọn Hoắc An nữa..."
Xem ra Chu Hạo lần này đến là có chuẩn bị từ trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho dù ảnh hưởng đến độ nổi tiếng của bản thân, cũng phải giữ William lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng cô bình tĩnh, có chút nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định, mang theo một niềm tin không gì lay chuyển được.
Tiền mất tật mang.
Ánh mắt Tiêu Hòa dừng trên người William.
"Vậy thì chúng ta gặp nhau ở tòa! Đến lúc đó, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, dù sao tôi chỉ có một mình, chân đất không sợ đi giày, chỉ sợ các người thôi. Nghe nói dưới trướng cô còn có mấy nghệ sĩ nữa? Đến lúc đó đừng hòng chạy thoát một ai!" Chu Hạo tức giận nói.
Từ lúc ông ta xuất hiện, anh Kiếm đã tỏ ra không vui.
Chỉ riêng điểm này, đã vượt qua không ít nghệ sĩ trong giới giải trí.
[Ông cụ vừa mất, Chu Hạo đã lập tức chuyển vào ở.]
Tiêu Hòa nhìn những tin nhắn này, quay đầu nói với anh Kiếm: "Bây giờ không sao rồi."
"William."
Từ Nhất Chu: [Bị bệnh à? Ra tòa thì ra tòa! Chúng ta sợ ông ta sao?]
Ông ta vừa nói vừa nhìn Tiêu Hòa, đầy vẻ tức giận: "Các người nói nhiều như vậy, không phải là muốn chiếm giữ con ch.ó của tôi, dùng nó để kiếm tiền chứ?"
Snh Kiếm kinh ngạc nhìn cô.
Lúc này Tiêu Hòa đang ở biệt thự ngoại ô, dẫn William hoàn thành cảnh quay quảng cáo cuối cùng, trên điện thoại là tin nhắn Từ Nhất Chu gửi đến.
Từ khi Chu Hạo lấy những bức ảnh đó ra, William đã ngẩn người, dần dần bình tĩnh lại, chỉ chăm chú nhìn bức ảnh chụp cùng chủ cũ trên bàn.
Chung Tử Xuyên: [Đội trưởng, nhất định không được đưa cho ông ta! William vất vả lắm mới bắt đầu cuộc sống mới, không thể để ông ta ngược đãi nó nữa!]
"Không sao, nó sẽ không làm hại người."
Vừa nói, vừa đập mấy tấm ảnh xuống bàn.
Chủ cũ của William họ Chu, sống một mình, ở ngoại ô có một căn biệt thự nhỏ, kiếm đủ tiền dưỡng già từ sớm, sau đó nghỉ hưu sống cuộc sống điền viên.
Vì không để lại di chúc, thêm vào đó ông không có vợ con nên tài sản theo đó được người cháu trai duy nhất thừa kế.
Bộ lông vừa mới vuốt xuôi lại dựng đứng lên, như từng chiếc gai nhọn, vừa làm hại người vừa làm hại mình.
Từ hôm qua gặp Chu Hạo, trạng thái của William đã không ổn.
Anh Kiếm hiếm khi cứng rắn một lần, cũng là bị dồn đến đường cùng, bộ dạng như muốn xông lên đánh nhau với Chu Hạo.
[Nhanh chóng quay về công ty, họp!]
"Nó là bảo bối của chú tôi, bình thường tôi đối xử với nó rất tốt, sao có thể ngược đãi nó được? Ai biết được có phải khi nó chạy ra ngoài, ăn trộm đồ của người khác nên mới bị đánh thành như vậy không?"
[Tên cầm thú này, ông cụ thích William như vậy, ông ta thừa kế tài sản, vậy mà còn ngược đãi chú c·h·ó nhỏ!]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.