Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 222

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 222


Giang Diệp lúc này đang trong cú sốc của cuộc đời, đỉnh lưu nhạc đàn trước đây lần đầu tiên làm tiểu đệ cho c·h·ó, có chút không thích ứng kịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Diệp: "...."

Thân hình to lớn đứng lên cao đến vai Giang Diệp, gần như toàn bộ trọng lượng đều đè lên người anh, nó há miệng, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn trắng như tuyết, cực kỳ hung hăng.

Thử mấy lần đều thất bại, nó dứt khoát quay người trở về phòng khách.

"Mày đã là một chú c·h·ó trưởng thành rồi, nên tự kiếm thức ăn cho mình, không nên sống ký sinh, kiếm được tiền sẽ dùng để mua đồ hộp cho mày."

Giang Diệp làm món thịt bò hầm rượu vang đỏ, định mang một ít đến cho Tiêu Hòa, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy một con ch.ó sói to lớn đứng bên trong.

Chương 222

William nhìn cô với vẻ nghi ngờ, rõ ràng là không tin.

Có phải là vì bình thường cô cho nó ăn thức ăn cho c·h·ó không?

Hôm nay vì một nồi thịt bò, thế mà lại tặng cả đồ chơi của mình.

Mặc dù đây là món nó không thích nhất, đã chơi đến cũ nát nhưng ý nghĩa lại rất phi thường.

Toàn bộ đầu Giang Diệp bị nó đè, tứ chi không ngừng giãy giụa, cảm thấy mình sắp tắt thở rồi.

Anh nói xong, lại thấy William dùng ánh mắt kiên định nhìn mình: Em có thể, em trai.

Cô vừa mới bỏ thịt bò vào, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói mơ hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sao thế?"

Tiêu Hòa vội đi ra phòng khách, thấy Giang Diệp bị đè trên sô pha, William đang ngồi trên mặt anh, cái đuôi dài phía sau vẫy qua vẫy lại, không ngừng vỗ vào người Giang Diệp.

Giang Diệp kinh ngạc nhìn con ch.ó sói trước mắt, không ngờ lại là chuyện này, chủ động nói: "Biết rồi, lần sau tao sẽ làm cho mày một nồi, không bỏ rượu và muối, mày có thể ăn."

"Tôi cũng không biết sao nữa, vừa nãy cô vừa đi, nó đã lật tôi xuống, ngửi ngửi người tôi giống như đang tìm thứ gì đó, sau đó đột nhiên nổi giận, ngồi phịch xuống mặt tôi."

Nếu không phải có cái đuôi dựng cao phía sau thì nhìn ngoại hình, thực ra nó trông giống sói hơn.

Hơn nữa quảng cáo mà William quay trước đây rất thành công, có thể coi là nổi tiếng một thời gian, ngoại hình đẹp trai và khí chất độc đáo, khiến người ta ấn tượng sâu sắc, cho nên thỉnh thoảng vẫn nhận được một số lời mời.

Tính toán kỹ ra thì độ hot của chương trình này còn cao hơn những chương trình mà Tiêu Hòa từng tham gia trước đây, không chỉ được phát sóng trên đài truyền hình xếp hạng nhất, mà còn là khung giờ vàng.

Giang Diệp nhìn quả bóng bẩn thỉu trên đất, không hề chê bai, cúi người nhặt lên, cười với William: "Sau này nếu mày đói bụng thì đến nhà tao nhé, tao làm đồ ăn cho mày."

"Nó đang làm gì vậy?"

William ngồi trên sô pha, vẫy vẫy tai, không biết có nghe không.

Hiện tại, chương trình này đã trở thành đỉnh lưu trong ngành, những khách mời được mời tới cũng đều là nghệ sĩ đang lên.

Tiêu Hòa nhanh chân đi tới, nhận đồ từ tay Giang Diệp.

Nghe vậy, Tiêu Hòa suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy thì thử xem sao."

Vì lượng người xem lớn, hiệu ứng rất tốt nên rất nhiều bộ phim trước khi công chiếu đều tìm mọi cách lên chương trình này để quảng bá.

Về đến nhà, Tiêu Hòa ân cần dạy bảo nó.

Nghe vậy, William phấn khích trực tiếp đứng dậy, một tay đáp lên vai anh, vẻ mặt nghiêm túc l.i.ế.m cằm Giang Diệp.

Anh Kiếm: "Một chương trình tạp kỹ thi đấu ngoài trời, trước đây cũng đã làm hoạt động tương tự, chủ yếu là để thú cưng dẫn đường, chụp ảnh các kiểu, với trạng thái hiện tại của William, hẳn là không có vấn đề gì."

Nói xong, William còn phụ họa lắc tai một cái.

"Sao lại thành ra thế này?"

Mùi thơm của nồi thịt bò hầm rượu vang đỏ, cô cách xa như vậy cũng có thể ngửi thấy, càng khỏi nói mắt William gần như phát sáng.

Vì lần trước ăn quá no phải vào viện, cho nên bây giờ Tiêu Hòa kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của no, kết quả là dù đã ăn no thì William vẫn tìm mọi cách để kiếm đồ ăn.

Nó đuổi theo bước chân Tiêu Hòa chạy vào bếp, nhảy lên muốn cướp nhưng đều bị Tiêu Hòa đè lại.

Tiêu Hòa nói: "William lần đầu tiên tặng quà cho người khác, ngay cả tôi cũng chưa được tặng."

Hình như là Giang Diệp.

Giang Diệp đang ngồi trên sô pha, vừa ngẩng đầu lên lại thấy con ch.ó sói đang nhìn mình chằm chằm.

"Tiêu Hòa... cứu... cứu mạng..."

Lần trước cùng nhau ăn cơm, Tiêu Hòa đúng là có nhắc đến chuyện gần đây cô nuôi một con c·h·ó, nhưng anh không ngờ nó lại hung dữ như vậy.

Đặc biệt là khí thế trên người nó.

Vì trong quá trình quay chương trình, nghệ sĩ sẽ tiếp xúc gần gũi với người đi đường, dùng ống kính chân thực nhất thể hiện ra nét đẹp sinh hoạt của thành phố, cho nên ngay từ khi phát sóng, chương trình đã luôn nhận được sự chào đón nồng nhiệt.

Nhưng bây giờ…

Trước đây tính tình William dữ tợn, không thích hợp lên chương trình, Tiêu Hòa đều giúp nó từ chối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, chuông cửa đột nhiên reo lên.

"Lên chương trình phải biểu hiện cho tốt, nhớ kỹ những kỹ thuật mà tao đã dạy mày."

Lúc này, William mặt đầy oán niệm, vẫn đang bất mãn đi vòng vòng.

Tiêu Hòa thấy vậy, có chút kinh ngạc nói: "Đây là đồ chơi của nó."

Tiêu Hòa mở tủ lạnh, đồ bên trong gần như đều là thức ăn Giang Diệp mang tới.

Giang Diệp cuối cùng cũng được giải cứu, hít một hơi thật sâu, mặt bị đè đến đỏ bừng, trông rất đáng thương.

Kể từ khi kết thúc huấn luyện, William rất ít khi tấn công người khác.

"Tặng tôi sao?"

Anh cúi đầu nhìn quả bóng đồ chơi đã bị thời gian bỏ quên, còn lưu lại mấy vết răng.

Giang Diệp đứng tại chỗ không dám động đậy, nhìn con ch.ó sói từ từ đi tới, cẩn thận ngửi ngửi trên người anh, như thể đang cố gắng phân tích điều gì đó.

Trước đây Tiêu Hòa nghe nói, mấy nghệ sĩ khác cùng công ty từng liên hệ với ê-kíp chương trình nhưng đều bị từ chối vì không đáp ứng được yêu cầu, không ngờ William lại được chọn.

Nghe vậy, William lập tức vui vẻ, đi vòng quanh Giang Diệp hai vòng, sau đó chạy đến ổ của mình lục lọi nửa ngày, thế mà lại ngậm quả bóng đặt trước mặt Giang Diệp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn ánh mắt thèm thuồng của William, cô mặt không đổi sắc nói: "Trong này không phải đồ ăn, mày không được ăn."

"Tôi có vinh hạnh lớn như vậy sao?"

Con c·h·ó sói bồn chồn đi tới đi lui, đứng thẳng người, cào cào tay Giang Diệp, muốn xem nguồn gốc của mùi thơm trong nồi.

C·h·ó trong giới giải trí không nhiều, đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài con, luôn trong tình trạng thiếu hụt tài nguyên.

Biểu cảm của Tiêu Hòa trông có chút kỳ lạ, không nhịn được nói: "Nó muốn nhận anh làm tiểu đệ, sau này sẽ che chở cho anh."

Tiêu Hòa nhìn thấy nó như vậy, lập tức hiểu ra: "Nó chỉ thèm ăn thôi, nó tức anh không mang thịt bò cho nó."

Tiêu Hòa nhanh chóng vẫy tay, William mới miễn cưỡng đứng dậy đi đến bên cạnh cô, liên tục cọ tới cọ lui.

Nhưng nói chính xác thì hành động hiện tại của nó không giống như đang tấn công, mà giống như đang bày tỏ cảm xúc không hài lòng của mình hơn.

Nó cụp mắt xuống, thấy Tiêu Hòa đi ra thì "Gâu" một tiếng, giọng rất nhỏ, đầy vẻ không vui.

Có rất nhiều minh tinh dưới trướng Giải Trí Lam Tinh, nhân viên ngày ngày đều tiếp xúc với các minh tinh lớn, đã sớm trở nên chai sạn, không ngờ hôm nay lại bị một chú c·h·ó mê hoặc.

Anh đứng ngây tại chỗ, trừng mắt với con ch.ó sói trước mặt.

Bình thường mỗi lần ăn cơm, William đều ăn ngấu nghiến, sợ Tiêu Hòa sẽ giành với nó.

"Cứu... mạng..."

"Happy Go" là một chương trình tạp kỹ ngoài trời, mỗi tập chương trình sẽ mời những khách mời khác nhau, di chuyển trên các con đường và công viên của thành phố, tương tác với người đi đường, hoàn thành nhiệm vụ do đạo diễn đưa ra.

Bộ lông dài màu xám oai vệ, thân hình cường tráng, đôi mắt xanh biếc nhìn anh mang theo ý tứ dò xét.

Mới hỏi một tiếng, con ch.ó sói không những không rời đi, ngược lại còn từng bước tiến lại gần, trực tiếp nhảy lên sô pha, nhào lên người Giang Diệp——

Cảnh tượng này có chút buồn cười.

"Cảm ơn…"

Chiều hôm đó khi rời đi, nhóm người hâm mộ đầu tiên của William đã lặng lẽ ra đời.

Tiêu Hòa vui vẻ nói: "Đây là lần đầu tiên nó nhận tiểu đệ đấy."

Lúc này Tiêu Hòa mới nhanh chân đi ra, vừa nhìn đã biết là William lại thèm ăn rồi.

Giang Diệp miễn cưỡng giữ vững thân hình, nâng cao giọng gọi người: "Tiêu Hòa?"

Nhìn con ch.ó sói đã trở nên ngoan ngoãn này, anh Kiếm cảm thấy có thể thử một lần.

"Là chương trình gì?" Tiêu Hòa hỏi.

Giang Diệp:?

Ngửi một lúc, vẫn chưa phân tích ra được đối phương rốt cuộc là kẻ yếu hay kẻ mạnh, trước tiên đã bị thịt bò trong nồi hấp dẫn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nó trực tiếp nhảy từ trên sô pha xuống, chạy đến cửa ra vào, chống nửa người lên cửa, dùng chân trước cào tay nắm, ấn xuống, dễ dàng mở ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 222