Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 132
Chỉ có những người l.i.ế.m m.á.u trên đầu d.a.o mười năm mới có thể rèn luyện được.
Không chỉ hiểu.
Tiêu Hòa nhướng cao mày.
Nói xong đeo ba lô, vung tay áo, vẻ mặt thoát tục, quay người rời đi.
Người ngoài?
Tiêu Hòa giơ đao quét ngang, cơ thể theo quán tính nhảy lên, mang theo khí thế vạn quân ập tới. Mỗi chiêu thức đều như nước chảy mây trôi, mỗi lần ra đao dường như cả không khí cũng rung chuyển theo.
"Phim võ hiệp, cảnh hành động là quan trọng nhất, tuyệt đối không được bỏ gốc đuổi ngọn."
Cô tuy chưa từng làm chỉ đạo võ thuật, nhưng lúc sống ở mạt thế, ngày nào cũng c.h.é.m g.i.ế.c trên lằn ranh sinh tử, thực sự l.i.ế.m m.á.u trên đầu dao, không chỉ đánh với zombie mà đôi khi còn phải đánh với cả con người.
Nghe vậy, chỉ đạo võ thuật cẩn thận quan sát Tiêu Hòa từ trên xuống dưới.
Từ Nhất Chu lúc này vội vàng chạy đến, nghe thấy lời chỉ đạo võ thuật nói liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Thầy à, chị ấy thực sự hiểu."
Bởi vì ngày càng có nhiều diễn viên liên tục đưa ra yêu cầu, cần đơn giản hóa cảnh hành động, không muốn bị thương, không chịu bỏ công sức.
Chỉ đạo võ thuật nghe xong lời này, lập tức như được gột rửa tâm trí.
Tất cả mọi người khi nghe nói cậu ta muốn quay phim võ hiệp, đều đưa ra rất nhiều lời khuyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ trong chốc lát, chỉ đạo võ thuật đã bị đánh cho lùi bước liên tục.
Chỉ đạo võ thuật nghe vậy, vội vàng nói: "Đi! Chúng ta ra ngoài so tài một chút!"
Động tĩnh bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các nhân viên công tác trong đoàn phim, không ít diễn viên đã vây quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tôi là chỉ đạo võ thuật chuyên nghiệp, đã từng đảm nhiệm chỉ đạo hành động cho nhiều bộ phim, mỗi động tác trong đó đều được thiết kế cẩn thận, cô là người ngoài thì hiểu biết gì?"
Chỉ đạo võ thuật trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa: "Cho đến hôm nay tôi mới biết, núi cao còn có núi cao hơn. Cảnh giới của tôi vẫn chưa tới nơi tới chốn, tôi chuẩn bị tạm biệt giới giải trí, đến Thiếu Lâm Tự tu hành hai tháng, sau đó sẽ quay lại."
Lúc đầu, khi thấy chỉ đạo võ thuật chuẩn bị đánh với Tiêu Hòa, bọn họ đều lo lắng cho cô, sợ cô sẽ bị thương.
Lý Vị Lai trợn tròn mắt.
Nhưng không ngờ, cô gái có vẻ yếu đuối đó, cầm một thanh đao nặng, đao pháp sắc bén, động tác rộng mở như nước chảy mây trôi, từng bước ép chỉ đạo võ thuật vào đường cùng.
Cứ như vậy lâu dần thành thói quen, ngay cả bản thân anh ta cũng bị ảnh hưởng.
Nói xong, cô đột nhiên đá mạnh vào thanh đao nặng trên mặt đất, một tay bắt lấy, khoảnh khắc dùng sức, lưỡi đao phát ra tiếng rít trầm, ánh mắt cô đột nhiên thay đổi, chứa đựng sát khí sắc bén, chỉ thẳng vào vị võ sư đối diện.
"Nhìn cho kỹ, cảnh hành động thực sự ít nhất phải như thế này."
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
"Chỉ đạo võ thuật mà cậu chọn cũng không tệ, tập luyện cho tốt, nhất định sẽ thành công!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà còn hiểu rất rõ.
Lúc này, chỉ đạo võ thuật đã hoàn toàn thất bại, có chút không dám tin nhìn thanh đao trong tay mình.
Chương 132
Đối phương có thân hình mảnh mai, ngũ quan xinh đẹp, nhìn giống với những minh tinh được nuông chiều.
Vừa rồi lúc võ sư và Tiêu Hòa giao đấu, động tác đã không còn phong thái như lúc tham gia cuộc thi võ thuật nữa.
Ngồi ở đó nghe cả một ngày, Lý Vị Lai mang theo đầy đủ kiến thức trở về, kết quả còn chưa kịp bước vào phim trường thì thấy chỉ đạo võ thuật mà cậu ta mời đến đang xách giỏ hành lý, đi ra từ bên trong.
Anh ta chỉ có thể liên tục chiều theo, càng sửa càng đơn giản, càng sửa càng bình thường, cuối cùng thậm chí không cần diễn viên đưa ra ý kiến, anh ta đã dứt khoát sửa cảnh hành động thành đơn giản nhất.
Chỉ đạo võ thuật nghe vậy, lúc đầu sửng sốt, sau đó nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Bởi vì trận đấu này, họ xem đến nỗi m.á.u huyết sôi trào, kích động nhìn thanh kiếm trong tay mình, lần lượt nhớ lại cảm xúc trong lòng khi xem phim võ hiệp hồi nhỏ!
Đây mới là đấu võ thật sự, là sự k*ch th*ch nguy hiểm của những cú đ.ấ.m vào da thịt, chứ không phải là những động tác chậm chạp, chỉ cần so tài hai chiêu là người ta đã bay ra ngoài một cách khó hiểu.
Tiêu Hòa đi tới nói: "Không phải anh không phù hợp với công việc này, mà là bị công việc này mài mòn đi sự sắc bén, dần dần bị nó khuất phục."
"Hóa ra là đồng nghiệp? Có thực sự lợi hại như vậy không, so tài một chút là biết ngay!"
Chỉ đạo võ thuật cười một tiếng: "Tôi có chừng mực, chẳng lẽ cậu còn sợ tôi đánh cô ấy bị thương sao?"
Tiêu Hòa nhìn xung quanh, vừa hay có thể nhân cơ hội này thị phạm cho mọi người.
Anh ta hít sâu một hơi, đứng dậy chắp tay với Tiêu Hòa: "Cảm ơn cô đã chỉ bảo, tôi biết mình phải làm gì tiếp theo rồi."
Chỉ đạo võ thuật khó hiểu nhìn cô.
Cát bụi bay mù mịt, khắp nơi đều vô cùng nguy hiểm và k*ch th*ch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Lý Vị Lai đầu đầy chấm hỏi.
"Chẳng lẽ tôi không còn phù hợp với công việc này nữa sao?"
Cảnh hành động chính là phần quan trọng nhất của phim võ hiệp!
Tất cả mọi người đều căng thẳng, tập trung không dám thở mạnh.
Đối diện là một cô gái nhỏ, anh ta rất tự tin.
Những người làm chỉ đạo võ thuật, phần lớn đều học võ thuật, cách giải quyết vấn đề cũng rất đơn giản và thô bạo, đánh nhau, ai lợi hại hơn thì nghe theo người đó.
Mình mới đi có một ngày, Tiêu Hòa đã cướp mất việc của chỉ đạo võ thuật rồi sao? Cậu ta vội vã chạy vào trong, tìm khắp nửa phim trường cũng không thấy bóng dáng một diễn viên nào.
Đây mới là võ hiệp trong lòng bọn họ!
Tiêu Hòa nói: "Tôi đã xem video của anh trong cuộc thi võ thuật toàn quốc, chiêu thức dứt khoát, anh dũng đoạt giải quán quân. Mấy bộ phim đầu tiên anh chỉ đạo, cảnh hành động rất xuất sắc, dù là cảm giác đánh đ.ấ.m hay hiệu ứng hình ảnh đều rất hoàn hảo, nhưng sau này những ưu điểm này lại dần dần biến mất."
"Anh đi rồi, chỉ đạo võ thuật của bộ phim thì sao?"
Lý Vị Lai sau khi sắp xếp xong công việc của đoàn phim, lvội vàng chạy đi hỏi kinh nghiệm của một vài đạo diễn phim võ hiệp quen biết.
Chỉ đạo võ thuật cười cười: "Có Tiêu Hòa ở đây, không vấn đề gì."
Từ Nhất Chu lắc đầu, lo lắng nói: "Em sợ thầy bị thương."
Gần như trong nháy mắt, chỉ đạo võ thuật đã nhận ra điều bất thường.
Nếu là người bình thường, sao có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy?
Đây mới là võ hiệp thực sự!
Nhưng Từ Nhất Chu lại tỏ ra căng thẳng, vội vàng hạ giọng khuyên: "Thầy ơi, đừng nói nữa, lỡ như thực sự đánh nhau, sẽ xảy ra chuyện mất."
Trong lòng anh ta lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, nhưng đã quá muộn.
Quá chủ quan rồi!
Nói xong, anh ta sải bước đi về phía khoảng đất trống.
Vũ khí anh ta sử dụng thành thạo nhất là đao, nhưng không ngờ lại thua một cô gái nhỏ.
Điều này có gì khác biệt với cuộc sống võ lâm thực sự? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.