Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 423: Nghe lời nói của Tống Triết
Lương thực do hắn vơ vét khắp nơi đủ để hai mươi vạn người ăn hơn một năm.
Tên ngu ngốc kia muốn lừa Giang Siêu vào kinh thành, sau đó tìm cơ hội gi ết c·h·ế·t Giang Siêu.
Bởi vì Đông Ly Thải tộc Dạ Lang đã lai lúa thành công, chỉ riêng vụ lúa lai thứ hai của tộc Dạ Lang thôi cũng đủ nuôi sống hơn mười vạn người trong một năm.
Có gần một phần ba là dân chạy nạn đến từ nơi khác.
Mà trong khu vực thôn Kháo Sơn, một tòa thành nhỏ có phạm vi mấy chục dặm đã được dựng lên.
Đáng lẽ hắn đã về đến phủ Ninh Châu rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi thứ ở thôn Kháo Sơn khiến cho các thế lực ở khắp nơi mơ ước.
Bọn họ đều nghe tin mà đến.
Bên kia, Giang Siêu còn đang trên đường về phủ Ninh Châu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đa số thời gian Giang Siêu dẫn quân Con Cháu đi cứu người và cứu trợ.
Chương 423: Nghe lời nói của Tống Triết
Giang Siêu và quân Con Cháu bị chặn ở đây hơn một tháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xem ra vị hoàng đế này hết thuốc cứu chữa rồi, ngu ngốc vô dụng thì thôi đi, đã vậy còn tự chém chân tay, đào mồ chôn mình.
Nhưng bây giờ xem ra là Tống Triết còn chưa từ bỏ ý định, chỉ muốn Giang Siêu c·h·ế·t cho rồi.
Nghe lời nói của Tống Triết, sắc mặt hai vị quốc công lập tức trở nên khó coi.
Chủ yếu nhất vẫn là thôn Kháo Sơn có thể đảm bảo ấm no cho bọn họ.
Ông ta suýt chút nữa nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to.
Dẫn tới Giang Siêu lại trở thành thần thánh và anh hùng trong lòng bá tánh.
Hình tượng của quân Con Cháu trong lòng bá tánh trở thành quân nhân nghĩa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dạo này ông ta không còn được hoàng đế tin tưởng nữa, nên vẫn luôn làm việc kín tiếng.
Và chuyện Giang Siêu cứu trợ thiên tai tại phủ Hạ Khẩu cũng truyền khắp toàn bộ Đại Triệu.
Vậy nên ông ta chỉ có thể làm việc kín tiếng, chờ đợi cơ hội. Về phần Giang Siêu, Giang Siêu vẫn luôn là mối họa lớn trong lòng ông ta. Và lúc này, ông ta nghe ra ý của hoàng đế.
Chỉ cần Giang Siêu c·h·ế·t rồi thì ai có thể ngăn cản ông ta quật khởi nữa?
Bọn họ chỉ muốn giữ được mạng sống của Giang Siêu.
Nhìn thái giám đang suy nghĩ thánh chỉ, hai vị quốc công chỉ có thể thở dài.
Hắn chưa biết chuyện xảy ra trên triều đình và tộc Khiết Đan.
Mọi thứ ở thôn Kháo Sơn đều rất mới mẻ với bọn họ.
Chỉ là tại phủ Hạ Khẩu nằm giữa phủ Ninh Châu và phủ An Tây, Trường Giang bị vỡ đê.
Lúc này, số lượng người sống trong thôn Kháo Sơn đã vượt qua mười vạn người, ngoài ba vạn quân Con Cháu ra thì phần lớn của số còn lại đều là bá tánh.
Thôn Kháo Sơn của hiện nay đã không còn là một tòa thành được thành lập dựa trên thôn Kháo Sơn nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài Gia Luật Thanh dẫn một vạn binh, còn có Trân Nhân dẫn năm vạn quân Bình Nhạc, mục tiêu của bọn họ là thôn Kháo Sơn - căn cứ chính của quân Con Cháu.
Có điều, trước đó Giang Siêu đã đoán được tình huống sẽ xảy ra, nên đã bảo Diệp Thanh Ảnh đưa tới rất nhiều lương thực.
Khi đến đây rồi, bọn họ không muốn đi nữa.
Kỷ luật nghiêm minh và sự yêu quý bá tánh không chỉ có khiến quân Con Cháu có ý thức trách nhiệm rất mạnh, mà còn khiến bá tánh cực kì kính yêu biết ơn quân Con Cháu.
Nếu Giang Siêu tới kinh thành thì Giang Siêu rất khó tự quyết định sống c·h·ế·t của mình nữa.
Bên kia, phủ Ninh Châu đón vài thế lực phản quân đánh tới, trong đó quân Bình Nhạc của phủ Đại Danh là có nhiều binh nhất, khoảng sáu vạn binh.
Có điều, kế lớn của ông ta còn chưa thành, ông ta không cam tâm, lại thêm nếu bây giờ ông ta chạy ra khỏi kinh thành thì chẳng khác gì thừa nhận mưu đồ của ông ta.
Nếu không phải bản thân ông ta có thế lực rất lớn trong triều đình, hoàng đế tạm thời không dám động đến ông ta, thì ông ta đã chạy ra khỏi kinh thành rồi.
Trịnh An vẫn luôn im lặng nãy giờ lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.