Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 806
Lương Vũ Thuân nghẹn họng, không muốn nói chuyện với người này nữa: “Ta còn có việc, đi trước đây.”
Tên khốn nạn này thật quá đáng, dám ở trước mặt nhiều người nói những việc này.
Trong đầu đang hồi tưởng lại việc trước đó bị Nghệ vương và con dâu xấu xa sỉ nhục. Lúc cưỡi ngựa không để ý, suýt chút nữa đã giẫm phải một nữ tử bất ngờ bị ngã.
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Nha đầu c.h.ế.t tiệt này dám nguyền rủa mình.
Lúc trở về, nhất định phải căn dặn phu nhân và con cái trong nhà, không được chủ động đắc tội Thời Khanh Lạc.
Trong lòng thầm cười khẩy, không biết nữ nhân này đang muốn làm gì đây.
Quả nhiên, đúng như những gì nàng ta mong đợi.
Hai người này thật sự không phải người tốt gì, đúng là xấu xa.
Với võ công của Tiêu Nguyên Thạch, chắn chắc ông ta sẽ không để ngựa giẫm lên người nàng ta.
Đối với cha chồng cũ Tiêu phó đô đốc còn kiêu ngạo và ngang ngược hơn nữa, chèn ép sỉ nhục khiến người ta tức giận bỏ đi.
Thời Khanh Lạc nhìn phụ thân cặn bã bỏ đi, châm ngòi ly gián nói với Cẩm vương: “Vương gia, có vẻ Tiêu phó đô đốc chẳng tôn trọng ngài tí nào, vậy mà lại phất tay áo bỏ đi, đây là đang oán giận ngài đấy.”
Chương 806
Giờ nghe Cẩm vương nói như vậy, rất miễn cưỡng cười một cái rồi nói: “Vậy ta xin cáo từ!”
Nếu truyền đến tai Tiêu Nguyên Thạch sẽ gây thù chuốc oán.
Lương Vũ Lâm vẫn cười vui vẻ: “Huynh đệ một nhà, không cần khách sáo như vậy!”
Bên kia, Tiêu Nguyên Thạch cưỡi ngựa về phủ, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.
Sau đó ông nhìn Lương Vũ Thuân, cười như không cười mà nói: “Hoàng huynh, người của ngươi hạ độc Tiêu phó đô đốc, làm ông ta đoạn tử tuyệt tôn, giờ lại kêu ông ta tới để chúng ta hợp sức sỉ nhục.”
Mặc dù trong lòng Tiêu Nguyên Thạch biết rõ, thuốc của Cát Xuân Như là do thuộc hạ của con trai gã đưa cho, nhưng vẫn cố tình giả vờ không biết.
Trong lòng thầm nghĩ, không biết có thể gặp được một vài người hữu dụng hay không.
Gã sầm mặt nhìn Lương Vũ Lâm nói: “Hoàng đệ, ta cho người hạ độc khiến Tiêu phó đô đốc đoạn tử tuyệt tôn khi nào?”
Tiêu Nguyên Thạch cũng hối hận vì vừa rồi đã quay đầu lại, khiến bản thân không thể bước xuống đài.
Lương Vũ Lâm nhún vai: “Có hay không, trong lòng hoàng huynh hiểu rõ nhất, ta tin Tiêu phó đô đốc cũng sẽ hiểu rõ.”
Cát Xuân Di nghe nói, hôm nay toàn bộ gia chủ và công tử của các thế gia đại tộc lớn nhỏ ở Bắc Thành sẽ đến con phố này để dự tiệc, cho nên mới mang theo nha hoàn chạy tới đây.
“Nếu ngươi không sao thì nhanh đứng lên đi.” Đừng có cản đường ông ta.
Không nhịn được, ông ta quay đầu lại tức giận nhìn Thời Khanh Lạc: “Phúc Bảo quận chúa, ngươi đừng có quá đáng như vậy.”
Ông ta hoàn hồn, lập tức giữ chặt cương ngựa, đối phương mới không ngựa giẫm trúng.
Sau đó xoay người xuống ngựa, bước đến hỏi nữ tử trẻ tuổi bị ngã đang cúi đầu dưới đất: “Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Thời Khanh Lạc nhìn Cẩm vương cười nói: “Vương gia, ngài đúng là người tốt.”
Hôm nay, mọi người không chỉ được ăn những món ngon chưa từng thấy, còn được thưởng thức vô số loại rượu ngon, quan trọng là được xem rất nhiều màn kịch hay, thật sự đến đúng chỗ rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này không trì hoãn nữa, như có ma đuổi sau lưng, ông ta nhanh chân bước xuống lầu.
Nhưng mãi mà không tìm được cơ hội, sau đó nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch, sắc mặt không được tốt lắm đang cưỡi ngựa đi tới.
Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Ta quá đáng thế đấy, ông làm gì được ta?”
Lương Vũ Thuân cũng suýt chút nữa thì vấp ngã, quay đầu lại điềm đạm nói: “Chút tiền ấy bổn vương không thiếu.”
Lương Vũ Lâm tươi cười nói: “Ta đương nhiên biết hoàng huynh không thiếu tiền, chỉ muốn nhắc nhở ngươi mà thôi.”
Những người khác xem diễn xong, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không ngờ thái độ của Thời Khanh Lạc đối với Cẩm vương lại tùy tiện như vậy.
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Không hổ danh là muội muội của Cát Xuân Như, thủ đoạn giống hệt nhau.
Lương Vũ Lâm làm động tác mời: “Hoàng huynh đi thong thả, không tiễn.”
Thời Khanh Lạc cho biết, cây ớt và hạt giống ớt sẽ được bán trong thời gian sắp tới, lúc này mấy người đó mới vui vẻ rời đi.
Ông ta thản nhiên nói: “Ta cũng không ngờ lại là ngươi.”
Nàng ta gật đầu: “Được.”
Lương Vũ Thuân: “……” Muốn so da mặt dày, tên khốn kiếp này dám đứng thứ hai trong đám huynh đệ bọn họ, thì chẳng ai dám đứng thứ nhất.
Lương Vũ Thuân cũng không ngờ Thời Khanh Lạc lại xấu tính như vậy trước mặt gã, cố ý chọc giận Tiêu Nguyên Thạch.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Dù sao cũng sẽ sống lâu hơn ông.”
Cát Xuân Di thầm mắng trong lòng. Tiêu Nguyên Thạch càng ngày càng không biết thương hoa tiếc ngọc.
Con dâu xấu xa này đúng là không phải người tốt.
Nàng ta dịu dàng nói, mang theo vài phần làm nũng: “Ta bị trật chân rồi, đau quá.”
Sau đó xoay người đi mất.
Lương Vũ Thuân đưa người rời đi, lúc chuẩn bị xuống lầu, Lương Vũ Lâm nói: “Hoàng huynh, nhớ sai người đưa tiền đến Tiêu phủ, đừng có quỵt nợ đó.”
Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng chạy trối c.h.ế.t của phụ thân cặn bã, bĩu môi: “Tiêu phó đô đốc chẳng qua cũng chỉ có thế thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế là làm như rất sợ hãi, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên: “Ta không sao.”
Lương Vũ Thuân nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thật sự cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.”
Sau đó lại hợp sức với Nghệ vương chèn ép Cẩm vương. Chuyện thế này cũng chỉ có Thời Khanh Lạc mới dám làm, quan trọng là không bị Cẩm vương giận c·h·ó đánh mèo mà trách phạt, thật hiếm thấy.
Mọi người lại lần nữa cảm thấy, Thời Khanh Lạc không dễ trêu chọc.
Sau đó nàng ta đứng lên, bỗng gương mặt lại hiện ra vẻ đau đớn, cả người ngã về phía Tiêu Nguyên Thạch.
Thế là cho Tiêu Nguyên Thạch bậc thang để leo xuống: “Tiêu phó đô đốc còn có việc phải làm, vậy hãy đi trước đi.”
Còn chưa lên tiếng, đã thấy Cát Xuân Di nước mắt lưng tròng nhìn mình.
Sau đó, có người muốn làm thân với Thời Khanh Lạc, lần lượt tiến lên hỏi nàng về cây ớt.
Lương Vũ Thuân: “……” Người tốt cái rắm.
Sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tỷ phu, sao lại là ngươi?”
Gã không còn thương hại Tiêu Nguyên Thạch nữa, mà đột nhiên trong lòng cảm thấy đồng cảm sâu sắc với ông ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Nguyên Thạch nhìn biểu cảm kinh ngạc không chút sơ hở của Cát Xuân Di, nhưng ông ta không tin đây chỉ là sự trùng hợp.
Lương Vũ Lâm cười nói: “Loại người không làm được việc lớn như này, về sau không cần để ý đến.”
Ông ta còn chưa đi khỏi, mà nàng đã đ.â.m bị thóc chọc bị gạo như vậy.
Nàng ta nhớ tới kế hoạch trước đó, vì thế khi con ngựa chuẩn bị đến gần thì cố tình ngã xuống đất.
“Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Nguyên Thạch nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ người.
Tiêu Nguyên Thạch nghẹn họng: “Để ta xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu.”
Sau này gã vẫn muốn lợi dụng Tiêu Nguyên Thạch, cho nên không muốn đối phương có xích mích gì với mình.
Tên khốn này còn cố ý nói ra, muốn dùng kế ly gián.
Tiêu Nguyên Thạch đang định đi xuống lầu, nghe thấy lời này suýt chút nữa loạng choạng ngã té ngã.
Rồi dè dặt mà nhìn ông ta: “Ngươi có thể đưa ta đến y quán được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, không chút do dự phất tay áo bỏ đi.
Nhìn Tiêu Nguyên Thạch đang tức gần c·h·ế·t, rồi lại nhìn dáng vẻ chẳng sao cả của nàng, gã cũng không nói nên lời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.