Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Trần Niên Nãi Phao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 464: Chương 464
Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Chỉ vẽ một lá bùa thôi."
Vừa mới trò chuyện phiếm với bạn già nên cũng không có thời gian ra ngoài xem.
Từ góc khuất con hẻm, Vương Thông Hải nhìn theo chiếc xe riêng của nhà họ Phó, trong mắt lóe lên tia căm thù. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông không phải là muốn cướp tiền mà.
Nhiều người có thể sẽ ghen tị khi biết Sở Nguyệt Nịnh chỉ vẽ một lá bùa mà kiếm được 50 vạn, nhưng Trương Kiến Đức thì không. Hắn ở phố Miếu lâu như vậy không phải là kẻ ngốc, hắn rõ ràng biết Sở Nguyệt Nịnh có bản lĩnh như thế nào.
50 vạn!
Lương cảnh sát đi theo sau, "A Đức, cái tính tò mò của anh vẫn không thay đổi sau bao nhiêu năm vậy. Việc gì cũng muốn xen vào, quản cả chuyện đi nặng hay đi nhẹ."
Tuy nhiên, dựa vào tốc độ kiếm tiền của Sở Nguyệt Nịnh, sắp tới là có thể rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây, bất kỳ người bán hàng rong nào nhìn thấy ông cũng đều nhiệt tình chào hỏi.
Trương Kiến Đức rất khó hiểu: "Sao vậy, chẳng lẽ không nên sao? Vẽ một lá bùa cũng tốn sức lực lắm."
"Năm... 50 vạn?" Hắn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn chiếc xe sang trọng đã biến mất ở góc phố, "Hắn làm pháp sự gì vậy? Hào phóng đến thế ư?"
Vỗ vỗ.
"Muốn tôi bỏ ra 50 vạn để mua một lá bùa... Khụ, căn bản là không thể nào."
"Khụ khụ." Lương cảnh sát mỉm cười giơ tay ra, "Sở tiểu thư? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Trương Kiến Đức từ nhà ăn đi ra, ngẩng đầu lên liền thấy Phó Bách Xuyên vội vã rời đi, lấy điếu thuốc ra hút một ngụm, trêu ghẹo: "Đi vội vàng vậy, đi đầu thai à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Là người tốt là kiểu này đây." Trương Kiến Đức nói xong đã đi xuống cầu thang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn chung, toàn bộ hành trình Lương cảnh sát chìm trong im lặng nặng nề. Sao... Sao vậy? Ông... Ông còn bị người ta ghét bỏ sao?
Chương 464: Chương 464
Cô gái nhìn ông, như nghe được tiếng thì thầm cố tình hạ thấp giọng, cô ném mẩu giấy vào thùng rác, tiện tay nhét chi phiếu vào túi xách và kéo khóa lại.
Sở Nguyệt Nịnh lịch sự nhận lấy, mỉm cười: "Chào anh."
Lương cảnh sát: ...
Ở quán nước đường.
DTV
Trương Kiến Đức cắn điếu thuốc, giơ ngón cái lên, mỉm cười tán thưởng: "Nịnh Nịnh giỏi quá! Với tốc độ phát triển này, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể mua nhà lầu rồi."
"Sao? Anh còn tưởng gì nữa, trong nhà đã có một người mà còn dám ra ngoài nhìn lung tung?" Trương Kiến Đức đẩy Lương cảnh sát đi, sau đó hạ giọng nói: "Tôi nói cho anh biết, Nịnh Nịnh rất linh nghiệm, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ai thích ai ghét cô ấy. Anh nói anh không tin huyền học, còn nghi ngờ bói toán, chẳng lẽ anh không sợ đắc tội Sở đại sư sẽ bịxui xẻo sao?"
Hắn liếc mắt liền nhìn thấy chi phiếu trên bàn quán nước đường.
Giá nhà ở Hương Giang đã tăng vọt lên đến 10 vạn một mét vuông, mua một căn nhà hơn 100 mét vuông sẽ tốn 1000 vạn, theo quy định, muốn mua thì ít nhất phải có 50%.
Lương cảnh sát nghe được ở bên cạnh thì ngây người ra, tiến đến gần Trương Kiến Đức, nhỏ giọng hỏi: "Có đúng không vậy, một lá bùa mà 50 vạn?"
Sau đó, cô thu hồi tay, im lặng cọ xát nó trên quần áo.
"Không cho tôi cứu con trai? Mơ tưởng hảo huyền!"
"Một mình em nuôi em gái cũng vất vả. Cố gắng thêm một thời gian nữa, thì em cũng có thể đứng vững gót chân ở Hương Giang. Thực sự là trải qua gian khổ rồi đến ngày hưởng phước rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chi phiếu đặt trên bàn, Sở Nguyệt Nịnh còn chưa kịp xem.
"Ồ?" Trương Kiến Đức đi tới, "Nịnh Nịnh, tiền nhiều thế."
"Không phải, tôi còn tưởng..." Lương cảnh sát muốn quay lại nhìn, nhìn cô gái da trắng nõn nà trong quán nước đường, rõ ràng trên mặt cô mang nụ cười, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ thanh lãnh nhàn nhạt.
Biết vậy thì đã ra ngoài xem náo nhiệt rồi.
Lương cảnh sát: ...
Trương Kiến Đức tò mò, nhìn kỹ hơn, "Nhiều tiền vậy à?"
Trương Kiến Đức lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức hít thở không thông, suýt sặc khói thuốc, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Không ai để ý.
Bạn già đúng là không thể cứu.
Sở Nguyệt Nịnh vừa bói toán cho ba người xong, chưa kịp nghỉ ngơi đã mỏi nhừ cổ.
Trương Kiến Đức vỗ vai Lương cảnh sát, lấy điếu thuốc ra hút: "Được rồi, đi thôi, đừng cản trở người ta làm việc."
Ngược lại, hắn còn cảm thấy vui mừng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.