Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Trần Niên Nãi Phao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Chương 116
Kiều Tinh giải thích: "Bà Phân là v.ú nuôi của ba em. Bà nội sau khi sinh ba em thì mất, sau đó có mời bà Phân về, ba em cùng em và anh trai đều được bà Phân nuôi dưỡng trưởng thành."
Kiều Tinh có vẻ hơi ngốc, hắn tìm hắc khí ở khắp mọi nơi, hoàn toàn không nghe thấy lời người đàn ông nói. Tìm kiếm một hồi, hắn phát hiện trên đầu người đàn ông lại xuất hiện hắc khí.
Chương 116: Chương 116
Kiều Tinh nghẹn họng nhìn theo, cảm thán: "Nếu vẫn luôn có thể nhìn thấy, chẳng phải ai xui xẻo đều có thể nhìn ra ngay lập tức? Kỹ năng này có vẻ lợi hại nhỉ."
Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay như không ngửi thấy mùi rượu, giơ tay gọi cảnh sát giao thông ở giao lộ đối diện: "Cảnh sát ơi, ở đây có người say rượu lái xe!"
Nếu có phóng viên truyền thông hiện trường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ chấn động.
"Không thích à?" Sở Nguyệt Nịnh giơ tay muốn lau nước mắt trâu trên mí mắt hắn.
Người đàn ông trong xe hạ cửa sổ xe xuống, chỉ vào Kiều Tinh và mắng: "Thằng ranh con, mày có phải là điên không? Hôm nay may cho mày là tao đụng trúng, hôm khác mày bị người khác đụng cũng không ai nhặt xác cho mày đâu!"
Người đàn ông vội vàng nhấn ga và đi.
"Còn không đi, cảnh sát sẽ đến ngay đây." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười vẫy tay với hắn.
Kiều Tinh nghe vậy có chút thất vọng: "Có cách nào để nhìn thấy vĩnh viễn không?"
Sở Nguyệt Nịnh đáp: "Có thể mở Thiên Nhãn. Tuy nhiên, việc mở Thiên Nhãn vĩnh viễn khá khó khăn, nhưng kéo dài thời gian tạm thời thì không vấn đề gì."
Giám đốc điều hành tập đoàn Kiều thị nổi tiếng, thế nhưng lại cúi người trước một người trẻ tuổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đường xe cộ như nước chảy, một chiếc xe màu đỏ lao đến suýt đụng phải Kiều Tinh, may mà Sở Nguyệt Nịnh nhanh tay, kéo hắn về.
Kiều Tinh hai mắt sáng rỡ: "Vậy mở cho em đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiều Tinh nghĩ rằng Kiều Thiên Tín còn muốn nhắc nhở mình, chuẩn bị cãi nhau, nhưng không ngờ Kiều Thiên Tín vỗ vai hắn, lần đầu tiên khen ngợi hắn trong thời gian này.
Sở Nguyệt Nịnh rời khỏi phòng bệnh, Kiều Tinh đi theo sau, hai người cùng ra khỏi bệnh viện.
Sở Nguyệt Nịnh buông tay: "Nước mắt trâu chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, chỉ nửa tiếng thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì vậy, hắn hỏi Sở Nguyệt Nịnh: "Loại này cũng là sát khí?"
"Loại tình huống này, chỉ có nghĩa là anh ta sẽ gặp xui xẻo." Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh nhìn người đàn ông khinh bỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thấy Kiều Thiên Tín lại tỏ ra lo lắng, Sở Nguyệt Nịnh an ủi: "Nhưng cũng không cần quá lo lắng, miễn còn lá bùa thì việc anh ấy tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian."
Người đàn ông sợ hãi đến mức vội vàng đóng cửa sổ xe: "Được rồi con nhóc này..."
"Nhìn tao làm gì? Thấy tao đẹp à?" Người đàn ông bị chế giễu, càng tức giận hơn: "Mày cẩn thận nhé, coi chừng tao cho mày đẹp mặt đấy!"
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Mở Thiên Nhãn tốn rất nhiều công lực, mà công lực hiện tại của chị còn yếu. Để lần sau nhé, nếu đến lúc đó em vẫn muốn thì ta sẽ mở cho."
Sở Nguyệt Nịnh đỡ lấy cánh tay Kiều Thiên Tín: "Kiều Tinh là bạn của tôi, không cần khách sáo như vậy."
Kiều Thiên Tín thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cúi người chào Sở Nguyệt Nịnh: "Sở đại sư, xin hãy cứu Tử Uyên."
Kiều Thiên Tín nhìn Kiều Tinh đang kinh hồn bạt vía, vẫy tay gọi Kiều Tinh lại đây.
Kiều Tinh hỏi: "À, nhà em và Bà Phân có quan hệ gì vậy?"
Kiều Thiên Tín lo lắng hỏi: "Sở đại sư, xem Tử Uyên khi nào mới có thể tỉnh lại?"
Thu hút không ít người đi đường dừng lại xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Làm tốt, khi anh trai tỉnh lại nhất định sẽ khen thưởng cho con."
Cảnh sát giao thông đi xe máy đuổi theo phía sau: "Đừng chạy!"
Kiều Tinh nói tiếp: "Bà ấy ở nhà họ Kiều còn lâu hơn ở nhà mình, bà ấy không thể hại anh trai em được."
Kiều Tinh che mắt liên tục lùi về phía sau: "Không, không, không, em vẫn muốn nhìn thấy cô hồn dã quỷ, đừng lau."
"Phải giữ chắc lá bùa này." Sở Nguyệt Nịnh nhíu mày, "Nếu nó không còn thì mạng sống của anh ấy sẽ rất nguy hiểm."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.