Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Năng Lực Đặc Biệt.
Chu lão nói tiếp: "Năm xưa khi thái tử mới trào đời, bệ hạ đem dốc hết vốn liếng trợ giúp thái tử tẩy gân phạt tủy, hao tốn vô số thiên tài địa bảo, thậm chí Đại Trần còn đem cả thiên thư cao cấp nhất Đại Trần lúc bấy giờ quán đỉnh truyền thụ. Thế nhưng đáng tiếc, thái tử cho đến năm mười bảy tuổi vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của thuộc tính linh khí bên trong thiên địa."
Sáng sớm ngày thứ năm, Trần Minh Quân sau khi tỉnh dậy thì muốn thử cử động một chút, phát hiện thương thế của mình đã tốt hơn rất nhiều. Mặc dù không thể hoạt động trôi chảy như bình thường nhưng cũng đã có sức lực đứng dậy, tự mình vận động, một số v·ết t·hương nhỏ đã đóng vẩy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ách! Thốn vãi chưởng!
Hắn hỏi thăm Chu lão: "Ta muốn thử cảm nhận nguyên tố thuộc tính trong thiên địa, ngươi có cách nào không?"
Từ đây, hắn đưa ra kết luận rằng năng lực được biệt của hắn có liên quan đến nghề nghiệp kiếp trước hắn, mọi công pháp, võ kỹ do hắn tự mình sáng tác ra hoàn toàn có thể dùng ở thế giới này.
Hỏa nguyên tố cũng tốt, đem thiên hạ dị hỏa thu vào trong tay sau đó học theo Tiêu huynh một chiêu 'Phật Nộ Hỏa Liên' ngầu bá cháy.
Đợi thức ăn được bày biện xong xuôi về sau, Chu lão muốn lui xuống nhưng lại bị Trần Minh Quân giữ lại: " Chu lão, ta hiện tại trên đời này cũng chỉ còn lại một mình ngươi là người quen. Ngươi cũng chăm sóc cho ta hai mươi năm, ta đã sớm coi ngươi là người một nhà, ngươi ở lại cùng ta ăn cơm đi. "
Nhớ tới chuyện nơi này là một thế giới tu luyện, trong đầu hắn nảy ra ý này.
.....
Nhìn đến bát thuốc thì Trần Minh Quân lại cảm thấy phiền muộn.
Hắn nhớ rằng, thân thể Chu Lượng tương thích với các nguyên tố âm hàn, vậy thì môn công pháp này đối phương hoàn toàn có thể nếm thử tu luyện.
Toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn khiến nước mắt nước mũi hắn đều chảy ra.
Trần Minh Quân nói tiếp: " Ta bây giờ thân ở đất khách quê người, cha mẹ sống c·hết không rõ. Được! Được! Nếu ngươi cũng muốn rời bỏ ta mà đi vậy thì trực tiếp xoay người rời đi là được, ta sẽ không trách ngươi."
Lại thử lại lần nữa, lần này hắn viết ra một môn võ kỹ.
Trần Minh Quân mừng rỡ, xem ra những gì mà hắn suy đoán đã đúng rồi!
Đợi Chu lão ngồi xuống, Trần Minh Quân không tiếp tục che giấu ý đồ: " Chu lão, một người phải thế nào mới có thể bước vào con đường tu luyện?"
Trần Minh Quân mỉm cười khoát khoát tay nói: "Nằm mấy ngày liền dẫn đến cơ thể không được thoải mái, muốn ra ngoài vận động một chút. Yên tâm đi, ta đã bình phục rất nhiều rồi."
Lôi hệ lại càng tốt hơn, một chiêu chidori cân cả thiên hạ.
Chu lão gắp cho hắn một cái đùi gà nướng sau đó mới chậm rãi giải thích: " Một người nếu như muốn bước vào con đường tu luyện trước tiên cần phải cảm nhận được trôi nổi giữa thiên địa nguyên tố linh khí, nói ví dụ như thổ hệ sẽ có màu nâu, kim hệ màu vàng, hỏa hệ màu đỏ...v.v...."
Chu lão cũng không muốn giấu giếm, thẳng thắn nói: "Lấy thiên thư lúc trước bệ hạ truyền thụ thái tử, Cửu Thiên Ngạo Đế Quyết tầng thứ nhất vận hành sau đó ngưng thần tĩnh khí cảm thụ xung quanh. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn nhớ khi chưa đến mười năm tuổi, những năm tháng trước đó mỗi bữa ăn đều có cha mẹ quây quần cùng một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vui vẻ, hạnh phúc ấm cúng.
“Bệ hạ còn vì chuyện này mà thử đi thử lại nhiều lần, kết đều giống nhau.”
Ách! Rasengan cũng rất bá, phong hệ cũng ngon.
Trần Minh Quân hít sâu một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành buổi sáng sớm, cảm nhận được khắp thân thể đều dễ chịu, hắn vô ý thức vươn vai rướn người.
Ngày đó, kể từ khi Lê Ngọc Kiều 'mượn cớ' đi tiễn nhị tỷ Lê Ngọc Anh liền mất hút, năm ngày vừa qua cũng chưa từng quay lại xem hắn.
Kết quả không khác với lần thử nghiệm trước, Chu Lượng còn khen môn võ kỹ này uy lực rất mạnh, phẩm chất không thấp.
Trần Minh Quân lúc này đã vận chuyển lên Cửu Thiên Ngạo Đế Quyết tầng thứ nhất, hắn làm theo Chu lão hướng dẫn ngưng thần tĩnh khí, đem tạp niệm khu trừ, cẩn thận cảm nhận xung quanh.
"Ngoài ra tốc độ tu luyện nhanh hay chậm còn phải phụ thuộc vào thiên phú của từng người..."
Chu Lượng hơi nhíu mày nhìn vào môn công pháp này, nhưng hắn cũng không từ chối. Nếm thử tu luyện một chút, hắn đưa ra kết luận: “Bộ công pháp này tuy có mấy phần huyền diệu nhưng chung quy phẩm chất quá thấp. “
Trần Minh Quân gật gật đầu ngồi xuống trước bàn, cảm nhận được trong căn phòng chỉ còn một mình mình trong lòng có chút cô đơn, chỉ có thể tự nhủ nhiều năm sống một mình như vậy đáng lẽ nên quen rồi mới đúng.
Trần Minh Quân nghe đến hai mắt đều sáng: "Làm thế nào mới có thể giác tỉnh nguyên tố ?"
Nhưng giờ phút này hắn lại không nản lòng thoái trí, tự mình viết ra một môn công pháp giao cho Chu Lượng thử nghiệm tu luyện. Lần này thứ hắn dùng không còn là công pháp thuộc về Côn Lôn Giới mà là một bộ công pháp trong tiểu thuyết hắn từng tự mình sáng tác, Cửu Âm Quyết.
"Thế nhưng...." Mặc dù vậy, Chu lão vẫn lo lắng, lời còn chưa nói đã bị Trần Minh Quân đánh gãy: "Yên tâm, tự ta có chừng mực."
Mở cửa phòng ra, ánh nắng ban mai chiếu vào khiến con người ta cảm nhận được sự ấm áp sau một buổi đêm dài lạnh lẽo. Từng tiếng chim hót líu lo tựa như đang hát lên khúc nhạc chào đón mùa Xuân tới, trong vườn hoa đào đã bắt đầu nở tô điểm thêm cảnh sắc mùa Xuân, có thể nói cảnh đẹp ý vui.
Trong lúc hắn còn đang nằm mơ giữa ban ngày, não bổ đủ loại thì một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, chỉ thấy Chu lão một mặt buồn bã nói: "Thái tử, từ khi ngươi sinh ra thân thể đã không có loại nguyên tố thuộc tính nào."
Chu lão nghe vậy vội vàng hai chân quỳ xuống, cái đầu cũng cúi thật thấp nghẹn ngào nói: "Thái tử, lão nô sẽ cả đời hầu hạ người cho dù có c·hết cũng không rời khỏi Thái Tử."
Nghe được câu nói này, Chu lão xúc động ào ào. Lần này hắn lại không tiếp tục từ chối nữa, tâm niệm vừa động trong tay lập tức xuất hiện một cái bát cùng một đôi đũa.
Nhìn xem hắn một mặt bi thương, Chu lão muốn nói lại thôi cuối cùng chỉ đành thở âm thầm dài một hơi.
Trần Minh Quân ban đầu có chút hoảng hốt nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại, hắn vẫn nhớ người thần bí kia từng nói mỗi người xuyên không bọn họ đều sẽ được trang bị năng lực đặc biệt. Trợ giúp bọn họ gây dựng vốn liếng, tranh đấu cùng với Khí Vận Chi Tử tại bản thổ.
Trần Minh Quân giống như sét đánh ngang tai: "Cái gì? Ta không thể cảm nhận sự tồn tại của thuộc tính nguyên tố bên trong thiên địa?"
Trong đầu hắn đã bắt đầu não bổ chính mình có băng thuộc tính, giống như vị nào đó đội trưởng đội 10 phóng ra một chiêu 'Thiên đường băng giá' hoặc 'Băng phong tám vạn dặm'.
Mấy ngày vừa qua hắn đã thử nhiều lần triệu hồi hệ thống nhưng đều không có phản hồi, xem ra bàn tay vàng của hắn không thuộc về dạng này. Nếu như thế, chỉ còn lại một loại khả năng.
Trong một số bộ tiểu thuyết, ban đầu người tu luyện sẽ không có nguyên tố thế nhưng trải qua một loại nào đó 'thức tỉnh' mới có được, cho nên hắn nghĩ phương thế giới này cũng tương tự vậy.
Hắn dẫn đầu đi trở lại trong phòng, sử dụng khăn lau mặt mà Chu lão mang đến, lại vệ sinh răng miệng một hồi. Làm xong hết thảy Chu lão đã quay trở lại, trên tay Chu lão bưng lấy một mâm thức ăn, trên mâm còn có một bát thuốc.
Nhưng trước hết hắn vẫn muốn thử lại một lần.
Tính đến nay hắn đã xuyên không được hơn năm ngày, phong cảnh bên ngoài một chút cũng chưa được nhìn thấy, trong lòng không tránh được sinh ra cảm giác tò mò.
Trần Minh Quân trong lòng nóng vội, nghe không được cái khác nữa trực tiếp hỏi: "Chu lão, vậy ta thích hợp loại nguyên tố nào?"
Vào sinh nhật năm mười lăm tuổi, mẹ hắn không may q·ua đ·ời vì t·ai n·ạn, cha hắn cũng kể từ đó không còn về nhà nữa, vợ lớn vợ nhỏ, công việc.... Chỉ còn hắn một mình sống trong ngôi biệt thự xa hoa, rộng rãi nhưng trống rỗng.
Chu lão vội nói: "Công tử, Đại Trần tôn ti phân biệt, quy tắc nghiêm ngặt. Lão hủ không dám cùng công tử bình khởi bình tọa dùng bữa, mong công tử thông cảm."
"Ngoại trừ ngũ hành nguyên tố còn có phong, lôi, băng, quang, ám, dạ, không gian, thời gian.... Thường thấy nhất trong số này là băng hệ bởi nó có sự liên kết nhất định với thủy hệ nguyên tố."
Thế nhưng tiếp tục duy trì nửa canh giờ, hắn vẫn không thấy được lưu động trôi nổi trong không khí nguyên tố thuộc tính điểm sáng. Trong lòng trầm xuống, hắn biết đây là tình huống gì.
Trần Minh Quân im lặng gật gật đầu, hắn đi đến bên giường ngồi khoanh hai chân sau đó bắt đầu vận chuyển Cửu Thiên Ngạo Đế Quyết.
Chương 8: Năng Lực Đặc Biệt.
Cửu Thiên Ngạo Đế Quyết là Trần gia trấn tộc thiên thư, nếu như tu luyện thành công sẽ rèn luyện người tu hành có một cỗ bễ nghễ thiên hạ ngạo khí, chỉ cần ngạo khí luôn duy trì chiến lực sẽ ngày càng kéo lên cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ra ngoài vận động một chút a." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Công tử, ngươi làm gì?" Từ nơi xa đi đến, Chu lão hai tay bưng chậu đồng, đôi mắt nhăn nheo hiện lên vẻ lo lắng: "Vết thương của ngươi còn chưa bình phục, ngươi chạy ra đây làm gì?"
Giống như Chu lão nói, hắn không thể nhìn thấy nguyên tố thuộc tính bên trong thiên địa linh khí, đồng nghĩa là hắn đã bị định trước không thể tu luyện, cả đời chỉ có thể làm một phế nhân.
Trần Minh Quân 'hốt hoảng' chạy đến đem Chu lão đỡ dậy, 'cảm động' nói: "Ngươi làm gì? Còn không mau đứng dậy đi! Có Chu lão bên cạnh ta cảm giác như mãnh hổ thêm cánh. Đến, cùng ta ăn cơm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Minh Quân: "???"
Ngộ nhỡ sau khi thay đổi linh hồn trong thân xác này lại có điểm khác biệt nào thì sao? Tuy khả năng này không lớn nhưng hắn muốn thử lại trước, sau lại thử theo suy đoán của mình.
"Giác tỉnh?" Chu lão biểu lộ có chút kỳ quái nói: " Mỗi người sinh ra trong thân thể tự mang nguyên tố thuộc về mình, muốn tu luyện chỉ cần tiếp tục hấp thu nguyên tố linh khí phân tán trong thiên địa đề cao cảnh giới."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.