Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Ta Cũng Có Cố Sự Giống Nhân Vật Chính ?
Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện ngày hôm qua phát sinh, hắn vội hỏi: "Đúng, ta vì sao lại ở Phò Mã Phủ?"
Chu lão giống như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, giải thích: " Đầu giờ Sửu nhị công chúa mang theo người khiêng công tử từ trong hoàng cung đến Phò Mã Phủ."
Hành động của cha mẹ hắn không khác gì dùng Đại Trần chí bảo đổi lấy hắn được Đại Lê bảo vệ, chăm sóc.
Không được! Máu mũi lại chảy!
“Công tử a! Ngươi không thế cứ như vậy c·hết đi a!”
Bất quá đoạn cố sự này khiến hắn cảm thấy hết sức quen thuộc. Kiếp trước trên các trang web đọc truyện, loại cố sự này rất thường thấy ở mô tuýp thiết lập 'nhân vật chính' .
Ân, vận khí xác thực không tệ!
Ân, dáng người cực phẩm, nhan sắc lại hoàn hảo đến không thể bắt bẻ....
Mọi chuyện tiếp theo diễn biến cũng thường thường không có gì lạ, hắn sống tại Đại Lê Hoàng Triều mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, hai tư trên hai tư tiếng có người đi theo bảo vệ. Có thể nói, sống vô ưu vô lo.
Trần Minh Quân trong lòng như có điều suy nghĩ.
Giống như của mình, lại không phải của mình.
Đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi, mẹ để lại hắn sống tại Đại Lê Hoàng Triều, lưu lại Chu lão trông nom còn bản thân thì quay trở lại đường cũ tìm kiếm phu quân của nàng.
…
…
Chương 6: Ta Cũng Có Cố Sự Giống Nhân Vật Chính ?
A! Phi! Phi! Ta là loại người đó sao?
Được hai kiện quốc bảo tán thành còn được nhìn ngắm một kiện 'quốc bảo' đẹp như thiên tiên.
Quen thuộc lại lạ lẫm.
Nói đến đây ông lão một mặt bi thương rơi nước mắt, Trần Minh Quân không đành lòng, an ủi: "Chu lão, không phải ta vẫn còn sống đây sao? Chứng tỏ vận khí của ta cũng không tệ nha."
Nguyên lai nàng là nhị công chúa!
Dù vậy, trên thân có cố sự như bao 'nhân vật chính khác' Trần Minh Quân trong lòng cũng nhiều hơn một chút lòng tin.
May mắn còn chưa cặn bã đến mức độ c·ưỡng h·iếp con gái nhà lành, làm ra sự tình g·iết phu đoạt phụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Minh Quân rất nhanh đem suy nghĩ này của mình dập tắt, nơi này cũng không phải thế giới bên trong tưởng tượng, càng giống như một thế giới thực, mọi diễn biến đều không thể đoán trước, hắn chỉ có thể tự thân đi khám phá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho đến khi tam công chúa Lê Ngọc Kiều tròn mười sáu tuổi, Hoàng Thượng của Đại Lê Hoàng Triều thực hiện hứa hẹn của mình, đem tam công chúa gả cho hắn, cho hắn thu hoạch được một cái thân phận hợp lệ tại Đại Lê Hoàng Triều.
Nói đến đây, Chu lão vỗ đầu một cái, nói: "Đúng! Nhị công chúa và phu nhân còn đang ở bên ngoài chờ đây, nhìn đến ta hồ đồ thật rồi."
“Lão gia và phu nhân đều đã mất, công tử chớ bỏ lại ta một mình a…”
Ở cạnh giường có một ông lão mặt mũi nhăn nheo, đầu tóc bạc trắng, hai tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắn của thiếu niên, khóc nức nở.
Cha mẹ hắn kết hôn mấy chục năm mới sinh ra một đứa con trai duy nhất, tương lai kế thừa hoàng vị tự nhiên cũng chỉ có hắn. Cũng bởi vì điểm này, trong quá khứ ‘hắn’ không chịu nỗ lực học hành, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, đàn đúm, trầm luân trong nữ sắc không chịu tu luyện cho đàng hoàng.
“Công tử, ta ngần này tuổi đều chưa c·hết sao người có thể để lão phu kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a.”
Giống như kiếp trước trên Địa Cầu cũng vậy, ngươi không thể đoán trước được tương lai chỉ có thể liên tiếp đưa ra những sự lựa chọn trong cuộc sống, đợi đến khi biết được hết thảy chính mình cũng đã đi tàu ngầm sáu tấm.
Bên trong một căn phòng rộng lớn, trên chiếc giường mạ vàng, một người thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi đang nằm hôn mê. Hai mắt của hắn đang nhắm chặt, da mặt trắng bệch, đôi môi tím tái hiện ra vẻ khô lẻ.
Suy ngẫm lại, theo một khía cạnh nào đó đến xem quả thực hắn là một nhân vật bên trong bởi vì đó chính là hồi ức kiếp này của hắn chỉ có điều không phải hắn tự mình trải qua.
Mẹ dẫn theo hắn một đường chạy trốn đến Đại Lê Hoàng Triều, đem tổ truyền chí bảo của Trần gia cùng kinh thư cao cấp nhất trong Trần gia đánh đổi lấy thân phận phò mã mà hắn bây giờ có được.
...
Cha mẹ hắn liều c·hết đem hắn bảo vệ rời đi hoàng cung của Đại Trần Hoàng Triều thế nhưng trên đường đi, truy binh không ngớt, cha hắn đành phải hi sinh thân mình ở lại đoạn hậu.
"Ta không sao." Ngữ điệu của Trần Minh Quân suy yếu hỏi: "Nơi này là nơi nào?"
Vô số cao thủ mạnh mẽ trên thế giới bao vây hoàng cung đem tộc nhân Trần gia đồ diệt. Nguyên soái, tướng quân, quan viên, binh sĩ vì hộ chủ không tiếc hi sinh thân mình, ngã xuống trong vũng máu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng kêu thất thanh này làm cho ông lão đang khóc lóc ỉ ôi cũng giật mình đứng dậy, nhìn xem thiếu niên đang nằm trên giường. Nhìn xem công tử của nhà mình đã mở được hai mắt ra, hít thở so với trước kia càng thêm có lực, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ kích động, hai chân quỳ xuống hướng phía thượng thiên bái lạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông lão hoảng sợ, hô lên: "Lý thái y, công tử vì sao lại chảy máu mũi? Nhanh, ngươi nhanh đến xem công tử nhà ta bị làm sao!"
Trong lúc hôn mê, hắn tựa như trải qua một giấc mộng dài...
Có thể bọn họ chưa c·hết mà đang đợi ta tại một vị diện khác cảnh giới cao hơn?
Suy nghĩ thông suốt hết thảy, Trần Minh Quân rất cảm động.
Thiếu niên nằm ở trên giường trong lòng mờ mịt, nơi này lại là nơi nào?
"Nơi này là Phò Mã Phủ, sau khi lễ thành hôn kết thúc nơi này thành phủ đệ riêng của công tử." Trong lòng lòng ông lão treo một khỏa cự thạch rốt cuộc rơi xuống, tay cầm khăn ấm vừa giúp Trần Minh Quân lau mặt vừa giải thích: " Đêm hôm qua trong hoàng cung có k·ẻ g·ian trà trộn vào, ý đồ ă·n t·rộm hai món quốc bảo. Nói đến, công tử cũng thật sự xui xẻo vậy mà đụng đến k·ẻ t·rộm."
Sau này hắn mới nghe Chu Lượng nói đến, kẻ cầm đầu trong cuộc tập kích kia chính là Hồ Gia, cũng là Hồ Quốc bây giờ.
Loại cảm nhận vi diệu này thực sự khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Hắn nguyên bản muốn ngồi dậy quan sát xung quanh thế nhưng toàn thân truyền đến cảm giác kịch liệt đau nhức, cử động còn cảm thấy cộm cộm. Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, cúi xuống xem xét mới phát hiện cả người mình bây giờ đều bị vải trắng cuốn lấy, khoan hãy nói nhìn thật giống 'xác ướp Ai Cập' như trong phim truyền hình.
“Xác c·hết sống dậy!”
"Công tử, v·ết t·hương trên người ngươi còn chưa được chữa tốt, đừng vội cử động." Ông lão vội chạy đến đem hắn đỡ lên, ngồi dựa lưng vào thành giường, ân cần hỏi thăm: "Công tử thấy trong người thế nào rồi?"
Đại Lê Hoàng Thành, một tòa phủ đệ nguy nga, trong ngoài có từng tốp từng tốp binh lính đi lại tuần tra.
Hắn còn nhớ rõ nửa đêm hôm qua lạc lối ở hoàng cung, trong lúc vô tình chạy đến phòng của chị vợ.... hồi tưởng lại một chút cảnh tượng khi đó, máu mũi lại chảy.
Cỗ thân thể này có họ tên giống với hắn, đều gọi Trần Minh Quân.
"Công tử ở đây nghỉ ngơi, ta ra ngoài báo tin cho phu nhân cùng nhị công chúa." Chu lão chắp hai tay khom người hành lễ sau đó bước nhanh ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Minh Quân nhếch miệng cười nói: "Yên tâm, không c·hết được."
Muốn không tỷ muội đều thu?
“Tiên tổ Trần gia ở trên trời có linh thiêng phù hộ!”
Bên ngoài, trên cửa treo lên tấm biển có ghi ba chữ ‘Phò Mã Phủ’.
Cho đến một ngày kia, Đại Trần Hoàng Triều bị địch tập kích!
Nằm ở trên giường, thiếu niên tưởng chừng như đ·ã c·hết, trong tiếng khóc tê tâm liệt phế bỗng nhiên khuôn mặt lại khẽ nhúc nhích. Đôi mắc vẫn luôn nhắm nghiền nay lại chậm rãi mở ra dọa đến tên thầy thuốc đang đứng ở một bên cũng giật mình la lên.
‘Hắn’ nguyên bản sinh ra tại một cái quốc gia phồn thịnh, tên gọi Đại Trần Hoàng Triều. Không những thế mà hoàng thượng không phải ai khác, chính là cha của hắn.
“Ông trời phù hộ!”
Phải biết nơi cuối cùng hắn đến trước khi hôn mê b·ất t·ỉnh là biệt viện của chị vợ, ngày hôm nay tỉnh dậy phát hiện mình đã ở trong nhà riêng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.