Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Thánh Chỉ Tới.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Thánh Chỉ Tới.


Không lâu sau hai tên thị nữ cũng lần lượt đi lên, thị nữ hắn còn chưa biết tên nhanh chân lên trước lựa chọn ngồi ở bên cạnh c·h·ó săn, c·h·ó săn đem cái đầu to rúc vào trong ngực nàng tùy ý nàng vuốt ve, một mặt hưởng thụ, ánh mắt liếc về phía Trần Minh Quân tựa như đang đối với hắn dương dương đắc ý, khoe mẽ.

Khuôn mặt hai tên binh lính bị một lớp mặt nạ bạc che giấu nhìn không rõ biểu lộ, động tác y như cũ ngăn cản Trần Minh Quân. Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, trong đầu nhanh chóng soạn ra kế sách.

Chu Lượng hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy Trần Minh Quân chủ động đưa ra kế sách. Ban đầu hắn còn có chút do dự nhưng sau khi nghe xong, hắn nhận ra rằng kế sách này rất hoàn hảo, có khả năng thực hiện.

Hắn còn đang muốn đi đến ngồi xuống bên cạnh đã thấy phía bên tay phải theo chiều hướng bên phải hắn (phía bên trái Lê Ngọc Kiều) đang nằm một con c·h·ó săn dữ tợn nhe ra hai hàm răng nanh, nhìn về phía mình.

Ngay sau đó, một loạt tiếng trầm thấp bước chân truyền đến. Chu Lượng cùng Trần Minh Quân bốn mắt nhìn nhau sau đó cả hai vội vã chạy ra ngoài.

Đám người: "..."

Hai tên binh lính: "..."

"Thánh chỉ đến! Trần Phò Mã mau tới tiếp chỉ."

Trần Minh Quân không vui quát: "Các ngươi làm cái gì?"

Thế giới này đã phát minh ra giảm xóc?

Tam công chúa hôm nay làm sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Ẩn Sát Môn là tổ chức sát thủ dưới trướng của Thập Đại Ma Môn, xưa nay chỉ nhận tiền làm việc. E rằng đã có người treo thưởng mạng của công tử. “

Trần Minh Quân như có điều suy nghĩ.

Phương công công nhìn xem Chu lão khe khẽ thở dài gật gật đầu xem như đáp lại, đem quyển trục màu vàng đưa cho Chu lão nói: " Hoàng Thượng ban thánh chỉ triệu Trần phò mã ngày mai vào cung hợp tác điều tra sự kiện Quốc Khố bị mất trộm bảo vật."

Chu Lượng khẽ thở dài, nói: “Công tử, dựa theo những gì người tả lại ta đã thử đi điều tra nhưng ngoại trừ việc đối phương là sát thủ của Ẩn Sát Môn ra thì không tra ra được thứ gì khác. “

Chu lão một mặt kinh ngạc nói: "Công tử nhà ta cùng sự kiện kia có liên quan? Không thể nào, hắn thế nhưng...." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lấy hắn tính cách tự nhiên không nguyện ý thế nhưng nhìn con c·h·ó săn kia, cái mông cảm thấy lành lạnh chỉ đành dựa theo vị trí 'chỉ định' ngồi xuống.

Chương 16: Thánh Chỉ Tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Minh Quân không để ý chút nào, nếu đối phương đã không muốn cùng hắn tiếp tục giao lưu thay vì cưỡng cầu còn chẳng bằng trước trở về phòng nghỉ ngơi một hồi. Vết thương hắn mặc dù đã tốt hơn rất nhiều nhưng cách khỏi hẳn còn xa lắm, hôm nay liên tục vận động mặc dù không biểu hiện ra mặt nhưng cảm giác đau nhức liên tiếp truyền đến khiến hắn cũng có chút kiên trì không được.

Thứ thuốc này thực sự quá khó uống, đắng đắng chát chát, so với cà phê đen không đường khó uống hơn mấy chục lần. Tuy giờ hắn đã có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, không lo thương thế lâu khỏi nhưng đây là bí mật của hắn, tạm thời chưa muốn để người khác biết.

Trần Minh Quân 'hiểu ra' nói: "Ngươi ngươi thật không thể tưởng tượng được! Có phải ngươi không muốn tiếp tục làm thị nữ, muốn làm nhị phu nhân cho nên mới thi triển mỹ nhân kế với bổn phò mã? Bổn phò mã nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi lớn lên có chút nhan sắc, thân hình..."

Hắn đã từng nhiều năm đảm nhiệm chức vị thái giám cao nhất của Đại Trần, trong quá khứ khi Đại Trần còn chưa diệt Chu lão cũng đã nhiều lần theo phụ thân của Trần Minh Quân đến chơi Đại Lê Hoàng Triều cho nên hắn cùng Phương công công tự nhiên quan hệ không cạn.

Trần Minh Quân vươn vai lười biếng đáp lại: "Vào đi."

"Để phò mã tiến đến." Trong xe truyền ra tiếng nói dịu nàng, Lê Ngọc Kiều khiển trách: " Các ngươi đang làm gì vậy? Phò mã là trượng phu ta vậy mà các ngươi dám ngăn cản hắn?"

Trước khi dùng cơm, hắn nói với Chu Lượng: “Chuyện lần trước ta bị á·m s·át, ngươi có điều tra ra được gì không?”

Trần Minh Quần trầm mặc, xem ra sự tình còn phức tạp hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Chợt nghĩ đến cái gì, hắn hai mắt đảo quanh phát hiện bên trong xe ngựa thỉnh thoảng lóe lên màu xanh nhạt trận đồ, trong lòng bừng tỉnh, nguyên lai là trận pháp. May mắn kiếp trước đọc nhiều chút tiểu thuyết bên trong cũng có tình huống tương tự nếu không bây giờ mất mặt xấu hổ.

Trần Minh Quân trong lòng giật mình, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Trong lòng hiện ra vố số loại suy đoán,

Chu lão đẩy cửa đi vào, trên tay bưng lấy mâm đồng. Từng đợt hương thơm đồ ăn xông vào mũi khiến Trần Minh Quân cái bụng không ngừng gõ trống đòi lấp đầy, hắn một mặt hào hứng đứng dậy nhưng khi nhìn thấy một bát nước thuốc màu đỏ sậm, khuôn mặt đều đen.

Ánh mắt của nó giống như đang nói với Trần Minh Quân "Ngươi tới ngồi thử một chút".

Đồng thời hắn ẩn ẩn cảm nhận một số v·ết t·hương có dấu hiệu bong vẩy dẫn đến máu bắt đầu chảy ra, miệng v·ết t·hương cọ cọ quần áo khiến cảm giác đau càng thêm lợi hại.

Thật không nghĩ đến, di dạo từ quỷ môn quan trở về lại khiến cho công tử trưởng thành hơn rất nhiều.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Minh Quân nói: “ Ta có một kế này cần ngươi phối hợp thực hiện. “

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị hắn gạt bỏ, cho dù Lê Ngọc Anh có đem chuyện đêm hôm đó nói với hoàng thượng cũng không có bằng chứng chứng minh hắn là người lấy đi hai kiện bảo vật bên trong Quốc Khố. Cho dù lão cha vợ đoán được là hắn làm nhưng hắn cũng có rất nhiều lý luận phản biện, hơn nữa hắn còn có một cái át chủ bài có thể vận dụng, không có đầy đủ nhân chứng vật chứng hắn không sợ.

Đợi đến khi hắn ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã chuyển tối. Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, quy củ vang lên ba tiếng gõ cửa, thanh âm có chút chanh chua phân không rõ nam nữ vang lên: "Công tử, đến giờ dùng bữa tối."

..........

Đứng ở phía trước nhất đội hình là một vị ăn mặc một thân màu xanh nước biển quần áo, trên quần áo thêu thùa hoa văn họa tiết biểu thị ra chủ nhân nó trong cung thân phận bất phàm.

Tên gọi Tuyết Nhi thị nữ chậm chân lên sau chỉ có thể hậm hực ngồi xuống bên cạnh Trần Minh Quân, hai người bảo trì một khoảng cách, mặt mỗi người hướng về một hướng khác nhau thoạt nhìn có chút giống một đôi oan gia b·ị b·ắt ngồi chung chỗ.

Chu Lượng khẽ gật đầu nói: “Thập Đại Ma Môn không đại biểu cho một thế lực mà là mười thế lực trong ma đạo, bọn họ vô cùng cường đại, ngay cả Đại Trần ta trước kia cũng phải nể mặt hai phần. “

Trần Minh Quân sửng sốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Lượng khẽ gật đầu, kỳ thật không cần công tử nói tự hắn cũng hiểu đạo lý này nên những ngày gần đây vẫn luôn một mực canh chừng xung quanh nơi Trần Minh Quân nghỉ ngơi.

Có thể khiến cho Đại Trần nể mặt hai phần, nói rõ hắn không thể cứng đối cứng với đối phương. Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để bảo toàn mạng sống. Cũng may mấy ngày nay sát thủ do Ẩn Sát Môn phái đến không tiếp tục ra tay, để hắn có cơ hội thở dốc, nếu không...

Ngươi một thân chính khí vậy mẹ nó khắp thiên hạ không có sắc lang!

Sau khi ăn xong, Chu Lượng đang muốn thu dọn một phen bát đũa lại nghe bên ngoài truyền đến chanh chua thanh âm

Không lẽ bại lộ? Lê Ngọc Anh bán đứng ta?

Háo sắc cẩu! Trần Minh Quân trong lòng âm thầm đem c·h·ó săn mười tám đời hỏi thăm một lượt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn đảo mắt đánh giá thân hình có lồi có lõm của thị nữ này, đặc biệt là chỗ bàn tay mới tiếp xúc qua, mặt già đỏ lên nói: "Ân, thân hình không...khụ khụ. Bổn phò mã một thân chính khí há lại bị ngươi mê hoặc!"

Người lên đầy đủ, xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Để Trần Minh Quân ngạc nhiên là mặc kệ bên ngoài địa hình nhấp nhô hay bằng phẳng, trong xe ngựa vẫn luôn duy trì sự êm ái, thoải mái giống như chạy trên một đoạn đường bằng phẳng.

Hai tên binh lính nhìn nhau giống như tại dùng ánh mắt trao đổi sau đó cả hai lui sang một bước nhường đường. Hai tên thị nữ bốn mắt nhìn nhau đều thấy rõ trong mắt đối phương kinh ngạc.

Lê Ngọc Kiều chỉ chỉ một vị trí bên phải một chỗ ngồi khác nói khẽ: "Ngươi ngồi ở đấy."

Trần Minh Quân không để ý nhiều như vậy, một bộ được lợi còn ra vẻ khoe mẽ bước lên xe ngựa cười nói: "Vậy mới đúng mà."

Hắn hỏi: “Thập Đại Ma Môn là thế lực thế nào? Rất lợi hại sao?“

Lúc xuống xe ngựa hắn vốn định đem Lê Ngọc Kiều đỡ xuống nhưng lần này lại bị nàng uyển chuyển từ chối. Bởi vì vị trí nơi ở trong phủ hai người khác nhau, đi vào phủ một đoạn liền tách ra hai hướng. Trước khi đi, tên gọi Tuyết Nhi thị nữ còn quay lại lườm hắn một cái.

Trần Minh Quân nghe vậy trong lòng vui vẻ nở hoa vội chạy đến, lão bà bật đèn xanh ngu gì không nắm lấy cơ hội. Nắm bàn tay mềm mại rét lạnh, hắn nội tâm cười nở hoa cẩn thận từng li từng tí nâng đỡ Lê Ngọc Kiều bước lên xe ngựa. Lê Ngọc Kiều quay đầu lại nhìn hắn khẽ gật đầu mỉm cười sau đó vén rèm lụa lên chui vào trong xe, hắn đang muốn cùng leo lên xe lại bị hai tên binh lính cản lại.

Thị nữ: "..."

..............

Chu lão đứng chắp hai tay trước ngực cung cung kính kính đối với vị công công đứng ở trước nhất đội hình kia cười nói: "Phương Công Công, đã lâu không gặp."

Về phần Lê Ngọc Kiều hắn cũng không lo lắng nhiều, dù sao nàng bây giờ cũng đã là vợ hắn, chạy không được.

Nàng đang muốn phát tiết lửa giận lại nghe đối phương hô lên: "Ngươi có vấn đề!"

Trong sân lúc này đã đứng lấy một nhóm binh lính chỉnh chỉnh tề tề, trên mặt bị che khuất bởi một cái màu vàng hoàng kim mặt nạ.

Hắn nói với Chu Lượng: “Ta chưa c·hết, đối phương khó lòng từ bỏ ý đồ. Chỉ có đem đối phương loại bỏ, tính mạng của ta mới được an toàn. “

Xe ngựa một đường chạy nhanh trên phố, một nhóm kỵ binh đi trước mở đường. Quãng đường từ Thính Phong Lâu đến Phò Mã Phủ vốn không xa lại thêm xe ngựa có thanh phong mã kéo xe, rất nhanh Trần Minh Quân một nhóm người trở về phủ.

Còn về kẻ treo thưởng, tuy tạm thời chưa có kết luận chính xác nhưng Hồ Quốc vẫn không tránh khỏi hiềm nghi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Thánh Chỉ Tới.