Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Nguyệt Lượng Một Hữu Tinh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: HÌNH DẠNG THÚ NHÂN CỦA ĐẠI XÀ
"Anh mau cùng Thu Nghiệp đưa Báo Hâm đến chỗ Vu y, gọi thêm mấy giống đực đến giúp." Từ Ca hoàn toàn yên tâm,
Hổ Khắc cũng phản ứng lại, ngăn cản tộc nhân: "Trước tiên đưa thú nhân bị thương về bộ lạc."
"Dạng thú của anh em còn không sợ, bây giờ đẹp trai như vậy sao em phải sợ?"
"Mọi người đừng lo lắng, hắn sẽ không làm hại mọi người đâu, giống đực trên mặt đất đều là do hắn cứu."
"Anh là thú nhân sao không nói sớm."
Ngay lúc này, một con bạch kim mãng xà lao ra, nanh vuốt sắc nhọn cắm phập vào bảy tấc của con mãng xà màu đỏ sẫm.
Hai người ngồi trên tảng đá đợi người đến, Từ Ca bị Đại Xà nhìn đến đỏ bừng mặt, đưa tay phải ra yếu ớt hỏi:
"Đừng, đừng nhìn ta."
Thế giới bỗng chốc tĩnh lặng, trước mắt cô không còn bóng dáng con hổ đó nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đại Xà."
Cứu cô đúng lúc như vậy, cô có quyền nghi ngờ Đại Xà đã đến từ lâu rồi!
Nhưng, đợi đến khi Từ Ca ra khỏi phòng, giống cái nhỏ trông rất vui vẻ. Cô đã biết ngôn ngữ ở đây, trò chuyện với các giống cái, hắn không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ. Hắn không cho phép giống cái nhỏ của hắn nhìn bất kỳ ai, nhưng hắn lại cảm thấy giống cái nhỏ của hắn nên vui vẻ như vậy, hắn nên để cô trở về bộ lạc, hắn có lẽ bị bệnh rồi…
Mái tóc dài màu vàng lanh xõa ngang lưng, tùy ý xõa sau lưng.m, càng về phía đuôi tóc càng trắng, khuôn mặt hiện ra dưới ánh mặt trời. Ngũ quan rõ ràng tinh tế, một lọn tóc trên trán rủ xuống theo khuôn mặt trắng nõn, làm mềm mại những góc cạnh cứng rắn.
"Em không sợ ta sao?"
Mọi chuyện lắng xuống, Từ Ca quay đầu lại, trong phút chốc ngẩn người.
Một bàn tay to bao phủ lấy bàn tay nhỏ, dần dần mười ngón đan xen, gió thổi qua mặt, Xà Khí cười toe toét, Từ Ca ngân nga giai điệu nhìn sang chỗ khác.
Gặp lại Từ Ca, giống cái nhỏ ở chỗ Vu y, mỗi ngày Vu y đều bôi thuốc cho cô ấy. Hắn không thể chữa khỏi vết thương cho giống cái nhỏ, nên muốn đợi cô lành vết thương rồi cướp cô về.
Thu Nghiệp vẫn đang nằm trên người Báo Hâm khóc, Từ Ca nhất thời không biết phải nói gì.
"Trọng điểm là cái đó sao!"
Hổ Khắc phóng thích uy áp, gầm lên một tiếng: "Trở về!"
Nghe Từ Ca nói vậy, Xà Khí vội vàng v**t v* lưng Từ Ca, nhỏ nhẹ nói: "Em là giống cái của ta, ta sẽ không bỏ rơi em."
Ký ức truyền thừa mách bảo hắn phải đi cướp lại giống cái nhỏ, nhưng hắn do dự, hắn thích nhìn giống cái nhỏ cười, nhìn thêm một lần nữa rồi đi, hắn nghĩ vậy, nhưng hắn nhìn thế nào cũng không đủ…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Từ Ca đ.ấ.m nhẹ vào Đại Xà:
"... Vâng."
Từ Ca hừ hừ vài tiếng, chui ra khỏi lòng Đại Xà, lẩm bẩm:
"Xà thú xấu xa, sao bây giờ anh mới đến tìm em."
Đôi mắt phượng bình tĩnh, trong trẻo, đồng tử dọc màu vàng tựa như đá quý, nếu vô tình đối diện sẽ dễ dàng chìm đắm trong đó.
Từ Ca cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên Thu Nghiệp.
May mắn thay, con hổ vừa mới bị nuốt, tự mình chui ra từ cái bụng bị rạch.
Con mãng xà bị Xà Khí g·i·ế·t, tính là hắn cứu người cũng không sai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hổ Khắc gật đầu, để Thu Nghiệp cưỡi lên người, nhanh chóng lao về phía bộ lạc.
Chương 12: HÌNH DẠNG THÚ NHÂN CỦA ĐẠI XÀ
Xà Khí ngẩn ra, trong lòng không kìm được vui mừng, dùng sức vẫy đuôi, giống cái nhỏ của hắn không chê hắn, hắn thật sự rất vui.
"Có muốn nắm tay không?"
"Hổ Khắc, Đại Xà là bạn đời của em, cũng là giống đực duy nhất của em."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Đừng nói nữa, nói nữa là cô làm liều đấy.
"Em sẽ không sao đâu, em đợi anh ở đây, mau đi đi."
Xà Khí chú ý đến ánh mắt của Từ Ca, thân hình vốn đang thẳng tắp hơi cong xuống, không tự nhiên cúi đầu, thấp thoáng mang theo vẻ tự ti.
Hôm đó hắn trở về hang ổ, mùi của giống đực xa lạ khiến hắn tức đến phát điên, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, mùi của giống đực rất nhạt. Hắn ngửi qua từng tấc cỏ, lấy chuột làm thức ăn, đuổi theo bước chân của thú nhân.
"Mọi người cẩn thận!"
Đợi mấy thú nhân đi hết, Hổ Khắc do dự nhìn về phía Từ Ca, há miệng, vẫn không nói gì.
"Nhưng hắn là Xà thú!" Một thú nhân bất mãn nói.
Đuôi của Xà Khí đang vẫy rũ xuống.
Giống đực khi sinh ra thường giống cha, cũng có số ít giống mẹ, họ trông không có sức mạnh, không được giống cái yêu thích. Mà Xà Khí chính là loại giống mẹ, đây cũng là nguyên nhân hắn chần chừ không muốn xuất hiện trước mặt Từ Ca dưới hình dạng thú nhân.
Hổ Khắc quay lại chính là cảnh tượng này, rõ ràng là mùa hè, nhưng hắn lại không cảm thấy nóng.
Không phải cái này, chẳng lẽ là đẹp trai?
"Ở đó có giống cái!"
Giọng nói trầm thấp vang lên: "Mau đưa hắn đến chỗ Vu y."
Đôi mắt đỏ ngầu khiến Xà Khí không thể thở nổi. Hắn quay đầu nhìn cái bụng phình to của con mãng xà, hóa thành thú nhân, dùng móng tay sắc nhọn rạch da rắn.
Bị thú nhân bao vây, Xà Khí không còn vẻ ngốc nghếch vừa rồi, bảo vệ Từ Ca sau lưng, sắc mặt lạnh nhạt, đồng tử dọc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo quét qua mọi người.
Xuân đáo nhân gian nhân tự ngọc, đăng thiêu nguyệt hạ nguyệt như ngân (Xuân đến nhân gian người như ngọc, đốt đèn dưới trăng, trăng tựa bạc).
Thân hình tam giác ngược tràn đầy sức mạnh, làn da trắng nõn, cho đến phần hông xuất hiện vảy từ nhạt đến đậm, một cái đuôi rắn dài hai mét hình chữ 'S' kéo lê trên bãi cỏ.
"Ai, ai là giống cái của anh! Đừng tưởng anh đẹp trai là có thể tùy tiện quyết định!"
Từ Ca nhíu mày giả vờ suy nghĩ, thành công nhìn thấy Đại Xà căng thẳng đến thất vọng. Cô nhịn không được phát ra tiếng cười vui vẻ:
Xà Khí che mặt, từng chút lùi về phía sau.
"Hắn chưa c·h·ế·t, con rắn đó không ra tay quá mạnh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Là Xà thú!"
Từ Ca mắt đỏ hoe, gào khóc: "Đại Xà, mau cứu Hổ Khắc!"
Bầu không khí ngày càng căng thẳng, Từ Ca thò đầu ra từ sau lưng Xà Khí:
Từ Ca bĩu môi, chạy đến ôm chầm lấy Xà Khí, nghìn vạn lời nói hóa thành nước mắt, dùng sức dụi vào cơ bụng, không muốn buông tay.
Một luồng hơi nóng từ dưới chân bốc lên cả khuôn mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con mãng xà đỏ sẫm hóa thành thú nhân, không cam tâm đưa tay về phía Thu Nghiệp, cuối cùng bất lực buông thõng, hóa lại thành mãng xà.
Con rắn càng thêm hung bạo, một lần nữa há cái miệng đỏ lòm về phía Từ Ca, Từ Ca muốn chạy nhưng chân như bị đóng đinh tại chỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Ca ngẩng đầu, cảm thấy thú vị, cười cong mắt:
Woa woa woa—— cái gì đây cái gì đây? Chưa tỏ tình đã tuyên bố chủ quyền rồi sao? Ngại quá đi mất a a a.
"Em rất đồng ý, Đại Xà ngốc."
Hổ Khắc lắc lắc đầu, thở hổn hển đến bên Báo Hâm. Hiện tại, ngoài Xà thú xa lạ này, hắn là giống đực duy nhất có sức lực trong đám, ngậm lấy Báo Hâm, lo lắng nhìn Từ Ca.
Thú nhân ai nấy đều dựng lông, trực giác của dã thú mách bảo họ, họ căn bản không đánh lại Xà thú này.
Con mãng xà đỏ sẫm không cam tâm ngã xuống, Xà Khí nhả ra, đang định quay lại bên cạnh Từ Ca.
Xà Khí nghe vậy, vành tai đỏ lên, tay chân luống cuống, ánh mắt lơ đãng: "Vậy em có đồng ý làm bạn đời của ta không?"
"Em là giống cái của ta."
"Đại Xà!"
Trong khoảnh khắc, con ngươi Từ Ca co rút lại, Hổ Khắc chắn trước mặt cô, bị con rắn nuốt chửng.
"Tại sao không thể nhìn? Mới bao lâu không gặp mà anh đã không cần em rồi sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.