Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88


Khi đó, anh nghĩ, cái cách làm của hai người họ chắc chính là “đào hôn” trong truyền thuyết. Anh đã nghĩ, anh và Vu Hướng Niệm sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy chua chát.

Và cứ như thế, hai người họ lại một lần nữa gặp lại nhau.

Anh chợt bừng tỉnh, buông tay. Khâu Dương ngồi dưới đất vừa thở vừa ho sù sụ, nhưng anh không thèm nhìn lấy một cái, đi thẳng vào nhà họ Vu. Về sau, nghĩ kỹ lại, anh mới hiểu vì sao hôm đó mình lại hành động bộc phát như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 88

“Về sau tôi mới biết chuyện Niệm Niệm và Khâu Dương đã gây ra với cậu, thật sự xin lỗi! Nhưng chắc cậu cũng nhận ra, nếu nhà chúng tôi chỉ coi trọng xuất thân, thì đã chẳng mời cậu về nhà mấy lần. Cái mà chúng tôi coi trọng hơn cả chính là phẩm chất và năng lực con người cậu.”

Kể từ đó, anh không bao giờ quay lại nhà họ Vu, thậm chí ngay cả khi Vu Hướng Dương nhắc đến Vu Hướng Niệm trong ký túc xá, anh cũng cố tình lảng tránh. Giữa tháng 12 năm đó, Vu Hướng Dương đau khổ nói với anh: “Em gái tôi lấy trộm tiền trong nhà, để lại một lá thư rồi theo thằng Khâu Dương chạy ra nước ngoài!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau hơn một năm, anh lại một lần nữa gặp lại Vu Gia Thuận. Trong văn phòng, chỉ có hai người họ, ngồi đối mặt nhau.

Bởi vì Khâu Dương đã chạm vào nơi nhạy cảm nhất trong lòng anh: Xuất thân! Anh không xứng với Vu Hướng Niệm! Vào đến nhà họ Vu, anh không nhắc gì đến chuyện vừa rồi. Anh chỉ nói với Vu Gia Thuận và Triệu Nhược Trúc rằng anh thấy mình và Vu Hướng Niệm không hợp nhau, rồi rời đi luôn.

Cuối cùng, Vu Hướng Niệm dùng hết sức đẩy mạnh vào ngực anh: “Trình Cảnh Mặc, anh làm gì thế?”

Vu Gia Thuận đầu tiên nói chuyện công việc với anh, rồi hỏi thăm tình hình gia đình, sau đó mới nói: “Phó đoàn trưởng Trình, tôi rất coi trọng cậu. Không chỉ với tư cách là lãnh đạo, mà còn với tư cách một trưởng bối.”

Vu Gia Thuận nói: “Chuyện này chúng tôi biết, cả nhà chúng tôi đều ủng hộ cậu. Chính chuyện này càng khiến chúng tôi nhận ra, cậu là người xứng đáng để chúng tôi giao phó Niệm Niệm. Phía Niệm Niệm chúng tôi sẽ làm tư tưởng, cậu không cần phải lo lắng.”

Thoáng một cái, đã sang tháng 10 năm sau. Hôm đó, anh đang huấn luyện thì một chiến sĩ đột nhiên chạy tới báo tin: “Trình Cảnh Mặc, lãnh đạo muốn gặp đồng chí, đi theo tôi ngay.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm đó, anh vừa đến trước cửa, Vu Hướng Niệm đã chặn lại: “Trình Cảnh Mặc, bố mẹ tôi thích anh không có nghĩa là tôi sẽ thích anh! Tôi đã có người mình thích rồi!” Nói rồi, cô kéo tay Khâu Dương đang đứng bên cạnh: “Người tôi thích là anh ấy, Khâu Dương!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Cảnh Mặc chỉ thấy máu toàn thân dồn lên não. Anh tóm lấy cằm Khâu Dương: “Tôi không là cái gì cả! Tôi cũng chẳng thèm khát gì nhà họ Vu! Mỗi bước đi của tôi đều dựa vào chính mình!”

Vì quá tức giận, anh dồn hết sức lực vào bàn tay. Khâu Dương bị bóp chặt đến không thở nổi, há hốc miệng, mặt tái xanh. Hắn dùng hai tay gỡ cánh tay Trình Cảnh Mặc ra nhưng vô ích, hai chân thì liên tục đá vào người anh. Nhưng cơn phẫn nộ đã che mờ hết cảm giác đau đớn.

Hơn một năm không gặp, tất nhiên anh muốn gặp lại Vu Hướng Niệm. Suốt một năm qua, anh vẫn thường xuyên nghĩ đến cô. Nhưng anh vẫn lý trí nói: “Bây giờ tôi đã nhận nuôi một đứa trẻ, tôi sẽ nuôi dưỡng thằng bé đến khi trưởng thành. Nếu Vu Hướng Niệm không ngại, chúng tôi mới nên gặp mặt.”

Khâu Dương ngăn anh lại: “Trình Cảnh Mặc, loại người như cậu tôi gặp nhiều rồi! Chẳng phải thèm khát gia thế nhà Niệm Niệm à? Tôi nói cho cậu biết, Niệm Niệm không thích cậu đâu, cậu có ngày nào cũng mò đến đây cũng vô dụng thôi!”

“Năm đó, tôi chướng mắt cô tiểu thư nhà tư sản ấy, ngại xuất thân của cô ấy, ngại tính tiểu thư kiêu căng của cô ấy. Nhưng sau khi cưới, chúng tôi vẫn sống tốt với nhau đấy thôi. Niệm Niệm và Khâu Dương lớn lên cùng nhau, coi nhau như anh em ruột thịt, không thể nào thích nhau được.”

“Lấy tôi làm ví dụ, bố mẹ tôi đều là dân làm thuê cho địa chủ, từ nhỏ tôi đã phải đi chăn trâu cho nhà địa chủ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cái đòn gánh có đổ xuống cũng chẳng biết nó là chữ gì! Còn mẹ Hướng Dương thì sao, là tiểu thư nhà tư sản, từ bé sống trong nhung lụa, học trường tư thục, học y, có văn hóa và kiến thức hơn tôi rất nhiều.”

Khoảnh khắc ấy, anh như bị sét đánh ngang tai, vừa xấu hổ vừa tức giận không chịu nổi. Anh định quay người bỏ đi, nhưng rồi lại nghĩ, vẫn nên vào chào bố mẹ cô một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi với Niệm Niệm lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối! Cậu là cái thá gì, có xứng với cô ấy không?”

Những lời sau đó của Vu Gia Thuận, Trình Cảnh Mặc không còn nghe lọt tai. Trong đầu anh chỉ văng vẳng hai câu: Niệm Niệm và Khâu Dương lớn lên cùng nhau, coi nhau như anh em ruột thịt, không thể nào thích nhau được, và Niệm Niệm đã trở về. Anh thất thần, đến khi Vu Gia Thuận hỏi lại lần thứ hai: “Vậy cậu có đồng ý gặp lại Niệm Niệm một lần nữa không?” thì anh mới sực tỉnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88