Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 746
May mắn thay, nhờ những nỗ lực không ngừng từ phía ta, một tuần sau, vụ việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Vu Hướng Niệm đưa Ôn Thu Ninh ra trước gương phòng vệ sinh, tay cầm tay chỉ cho cô. Ôn Thu Ninh cuối cùng cũng học được chút ít, nhưng so với tự nhiên thì vẫn không thể bằng được.
Vu Hướng Niệm nói: “Đó chỉ là hiểu lầm, đằng sau còn nhiều chuyện lắm, cứ để anh ấy tự mình nói với cậuthì hơn.”
Vào hạ tuần tháng Mười Một, ban ngày đã ngắn đi rất nhiều. Khi Vu Hướng Dương đến nhà khách, trời đã tối đen như mực.
Nhân sinh khổ đoản, thế sự vô thường…
Giữa đêm khuya, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô.
Y tá đẩy cửa vào xử lý vết thương cho Ôn Thu Ninh. Lúc này cô mới biết mặt và mu bàn tay mình bị nhiều mảnh kính vỡ b.ắ.n vào, rách da, rỉ máu. Có một vết thương đặc biệt nguy hiểm, nằm ngay dưới mí mắt, chỉ cách nhãn cầu vỏn vẹn hai milimet.
Việc đầu tiên Vu Hướng Dương làm khi về nhà là hỏi Vu Hướng Niệm: “Ôn Thu Ninh ở đâu?”
Trong nước, vụ việc này đã gây ra làn sóng phẫn nộ và phản kháng mạnh mẽ trong quần chúng.
Vu Hướng Dương bĩu môi: “Cậu còn rõ hơn tôi mà.”
Đầu có thể rơi, m.á.u có thể đổ, nhưng những chuyện cần giải thích nhất định phải rõ ràng. Hắn không thể chấp nhận bất kỳ lời oan uổng nào!
Ôn Thu Ninh nhờ hành động xả thân bảo vệ tài sản quốc gia lần này đã nhận được sự tuyên dương của đất nước.
“Ừm. Ngày tôi về nước nghe tin đang tuyển nhân viên ngoại giao đi Tây Quốc, thế là tôi đăng ký luôn.” Ôn Thu Ninh cười nhẹ, “Cậubiết đấy, tôi ở Bắc Kinh ăn ở đều không tiện, đi ra bên ngoài làm việc sẽ thích hợp hơn.”
Vu Hướng Dương thậm chí còn chưa kịp ăn cơm, đã vội vã cưỡi xe đạp ra cửa.
Một tuần sau, Ôn Thu Ninh và đồng đội trở về nước, nhưng vụ việc vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống. Dư luận trong và ngoài nước vẫn rất gay gắt, công tác ngoại giao ngày càng bận rộn.
Hắn nhanh chóng đi lên tầng hai, dừng lại trước cửa phòng 203 rồi gõ cửa.
Chỉ có thể nói, cô đã may mắn thoát c.h.ế.t hết lần này đến lần khác.
Trình Cảnh Mặc đáp: “Tôi chỉ tiện miệng nói thôi.”
Vu Hướng Dương nghe xong, tảng đá trong lòng rơi xuống. Miệng thì không chịu thừa nhận: “Tôi có hỏi đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra, hắn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng có gì đó khác lạ của Ôn Thu Ninh.
Đánh hay không đánh, đó không phải là chuyện của họ. Hơn nữa, cả hai đều hiểu rõ hơn ai hết, một khi chiến tranh nổ ra, không chỉ hao tài tốn của, mà thực lực hai bên còn cách biệt quá lớn, bên mình chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.
“Vu Hướng Dương,vào đi.” Ôn Thu Ninh nghiêng người, mời hắn bước vào.
Trình Cảnh Mặc lúc này mới nói: “Vừa rồi Niệm Niệm gọi điện thoại. Cô ấy nói Ôn Thu Ninh bị thương nhẹ, không nghiêm trọng, vài ngày nữa sẽ về nước.”
Trình Cảnh Mặc vốn dĩ luôn điềm tĩnh, nhưng lần này lại bất ngờ khi thấy ngay cả Vu Hướng Dương cũng tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ là cảm xúc có phần chùng xuống.
Hắn nghĩ, nếu đến lúc đó mà vẫn chưa thể ra ngoài, hắn sẽ nhờ Vu Hướng Niệm gọi Ôn Thu Ninh về nhà, rồi gọi điện thoại giải thích với cô.
Ôn Thu Ninh trầm ngâm một lát rồi nói: “Hai tuần nữa tôi phải đi Tây Quốc.”
Vu Hướng Niệm đành thở dài: “Được rồi, tôi biết rồi.”
“Tôi chỉ thấy hơi bất ngờ. Cậu lại không giận dữ nói muốn khai hỏa bảo vệ đất nước.”
Ôn Thu Ninh bần thần. Những đồng nghiệp, bạn bè ngày hôm qua còn ngồi cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, hôm nay đã mãi mãi chia xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vu Hướng Niệm cùng các đồng sự vất vả quên ngày đêm để thương thảo, đàm phán với quốc gia khác. Còn Trình Cảnh Mặc và đồng đội thì bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp.
“Không được, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Vu Hướng Dương dứt khoát.
Cô soi gương. Mặt cô đầy vết thương, lông mày và lông mi đã bị lửa thiêu rụi, tóc trên đầu cũng cháy sém không ít.
Vu Hướng Dương đáp: “Có thể có chuyện gì?”
Hiện tại đang trong giai đoạn chuẩn bị chiến đấu, Vu Hướng Dương và đồng đội tuyệt đối không được phép rời khỏi đơn vị. Mặc dù biết Ôn Thu Ninh sắp đi, hắn cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Ôn Thu Ninh hỏi: “Anh ấy với Hạ Thanh Vân?”
Vu Hướng Niệm ngạc nhiên: “Cậulại đăng ký đi nữa sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Thu Ninh giả vờ giận dỗi: “Vu Hướng Niệm, cậuđủ rồi đấy!”
“Tạm thời cứ kẻ như vậy đi,” Vu Hướng Niệm thở dài, “còn lông mi thì đành chịu rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“À đúng rồi, Vu Hướng Dương nhờ tôi chuyển lời, anh ấy có chuyện muốn chính miệng nói với cậu.” Vu Hướng Niệm nói tiếp, “Bọn họ bây giờ chưa thể ra ngoài được, đợi được lệnh thì anh ấy sẽ đi tìm cậu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm ngày sau đó, Vu Hướng Dương và đồng đội được khôi phục trạng thái sinh hoạt bình thường.
“Nhà khách Thuận Lai, phòng 203.”
Ôn Thu Ninh im lặng.
Vu Hướng Niệm c.ắ.n môi, rồi lại phì cười một tiếng: “Xin lỗi cậu, tôi không nhịn được.”
Chương 746
“Lại đây, lại đây, tôi dạy cho cậu.”
Anh hỏi: “Cậu có sao không?”
Vu Hướng Niệm giải thích thêm: “Lần trước cậuvề, nhà tôi có chút chuyện xảy ra, không kịp lo lắng gì. Sau này tôi mới biết cậuhiểu lầm chuyện anh ấy với Hạ Thanh Vân.”
Vu Hướng Niệm cuối cùng cũng gặp được Ôn Thu Ninh. Vết thương trên mặt cô đã đỡ nhiều, nhưng vì không còn lông mi và lông mày nên nhìn cô có vẻ kỳ cục lạ lùng.
Vu Hướng Niệm vừa nói chuyện vừa cố nhịn cười.
Hôm sau Vu Hướng Niệm nhìn thấy, lại càng cười phun cả nước. Một bên thô một bên mảnh, một bên cao một bên thấp, trông đặc biệt khôi hài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.