Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 722
Chương 722
Hạ Thanh Vân chu môi đỏ mọng tỏ vẻ hờn dỗi, rồi lấy từ trong túi ra hai trăm đồng, trả lại cho hắn.
Vu Hướng Dương căm giận kể lại toàn bộ sự việc.
Hắn thực sự giận điên người!
Vu Hướng Dương ngắt lời cô ta : "Cô đừng có nhắc chuyện trước kia! Tôi sớm đã không còn để bụng nữa rồi. Sau này cô đừng tìm tôi nữa, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Biết rồi." Vu Hướng Dương cúp máy ngay lập tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vu Hướng Niệm ngạc nhiên: "Cô ấy không ở nhà khách đó à?"
Các đồng chí trong đơn vị cứ tưởng hắn đang yêu đương hẹn hò, thế chẳng phải là hủy hoại thanh danh của hắn sao!
"Anh chờ không được! Anh có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy!" Vu Hướng Dương khẩn trương.
"Tôi thực sự không nên tin cô!" Vu Hướng Dương quăng mạnh quyển sổ xuống bàn, xoay người bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em hỏi được Ôn Thu Ninh trọ ở đâu chưa?" Hướng Dương vừa bước vào cửa đã hỏi ngay.
Ôn Thu Ninh hiện tại còn chưa đến đăng ký danh ngạch công tác nước ngoài, chắc hẳn cô ấy cũng đang chờ đợi Vu Hướng Dương.
Nói rồi, hắn thở phì phì lên xe đạp, phóng đi mất.
Vu Hướng Niệm nghe xong còn tức giận hơn. Cô siết chặt nắm tay: "Cái cô Hạ Thanh Vân đó còn dám tới quấy rầy anh sao?!"
"Cô ấy chính miệng nói với em mà."
Hạ Thanh Vân níu chặt cánh tay hắn, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt sắp khóc đến nơi: "Vu Hướng Dương, tôi nhớ ra rồi! Đêm đó anh có hỏi tôi cô ấy trọ ở đâu. Lúc ấy tôi đang hoảng sợ, đầu óc lẫn lộn, nên tôi đã nhớ nhầm. Anh đừng giận tôi mà!"
"Cô và cô ấy ở gần nhau như thế, chẳng lẽ cô không biết cô ấy ở phòng nào?"
Hướng Dương không thèm để ý đến cô ta. Hắn nói với người phục vụ ở quầy lễ tân: "Phiền đồng chí giúp tôi tra xem, một người tên Ôn Thu Ninh đang ở phòng nào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vu Hướng Dương trong lòng nóng như lửa đốt: "Bây giờ không ở! Anh đang hỏi bây giờ có cách nào để biết cô ấy trọ ở đâu không?"
"Vẫn là nhà khách hôm trước."
Đầu dây bên kia, Hạ Thanh Vân im lặng một lúc lâu, rồi giọng nói có vẻ ấm ức vang lên: "Tôi chỉ là muốn trả lại tiền cho anh thôi. Là tôi đi tìm anh, hay là anh nói địa điểm?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Thanh Vân: "Vu Hướng Dương, anh đã trở về rồi à?"
Hắn đã chờ đợi gần hai năm, thì bị trì hoãn bởi sự hiểu lầm ngu ngốc này. Hắn rõ ràng có thể nói rõ mọi chuyện với Thu Ninh, nhưng lại bị Hạ Thanh Vân chậm trễ.
Vu Hướng Dương giật phắt cánh tay ra: "Tránh ra! Cô nhớ nhầm hay là cố ý lừa tôi, trong lòng cô rõ ràng nhất!"
"Em biết anh đang rất vội, nhưng anh đừng cuống, cô ấy sẽ không chắp cánh mà bay đi đâu." Vu Hướng Niệm trấn an, "Anh kể em nghe xem, lần đi ra ngoài này, ai đã chọc giận anh mà khí thế ngùn ngụt thế?"
Hạ Thanh Vân ngây thơ hỏi lại: "Tôi lừa anh cái gì cơ?"
"Còn có chuyện khác, nhưng cô cứ trả tiền cho tôi trước đã!"
Vu Hướng Dương nhíu mày: "Em xác định chứ?"
"Ai cơ?" Hạ Thanh Vân vẫn giữ vẻ mặt vô tội: "Anh nói cô ấy là ai?"
Vu Hướng Dương cùng các đồng đội trở về đơn vị vào chiều thứ Tư. Vì còn phải viết báo cáo, đăng ký hồ sơ và nhiều việc khác, nên nếu không có việc gì gấp, họ không thể tùy tiện rời khỏi đơn vị.
Hạ Thanh Vân bật khóc nức nở: "Anh lại không tin tôi như vậy sao? Tôi biết trước kia tôi đã lừa dối anh, nhưng tôi biết lỗi rồi, tôi..."
"Hả?" Hạ Thanh Vân kinh ngạc, sững người một chút. "Anh đến đây chỉ để đòi tiền thôi sao?"
Hạ Thanh Vân tức tối c.ắ.n chặt răng lại.
Vu Hướng Dương nôn nóng giật lấy quyển sổ đăng ký từ tay người phục vụ, chăm chú kiểm tra.
Hướng Dương sốt ruột, giọng thiếu kiên nhẫn: "Cô đừng có việc gì cũng gọi điện thoại cho tôi!"
Hạ Thanh Vân đã nhón chân mong chờ, canh giữ ngay ngoài cửa. Vừa thấy Vu Hướng Dương, cô ta liền vui mừng nhảy cẫng lên: "Vu Hướng Dương, tôi đợi anh đã lâu rồi!"
Ôn Thu Ninh đã ở đây từ ngày trở về, nhưng trả phòng từ thứ Ba tuần trước. Hắn lại nhìn sang mục lưu trú của Hạ Thanh Vân, thì thấy cô ta và Ôn Thu Ninh từng ở cùng tầng, cách nhau không xa.
"Nhà khách Tứ Hải, ngay bên cạnh đơn vị chúng ta thôi."
Vu Hướng Dương cầm quyển sổ, quay sang giận dữ chất vấn Hạ Thanh Vân: "Cô gạt tôi?"
Hạ Thanh Vân gọi điện thoại lần nữa, lần này thì Vu Hướng Dương nhận máy.
Ý thức được Vu Hướng Dương muốn làm gì, Hạ Thanh Vân vội vàng đuổi theo sau: "Vu Hướng Dương, anh làm gì vậy?"
Vu Hướng Dương bực dọc về đến nhà liền hỏi: "Còn có ai biết chỗ ở hiện tại của Ôn Thu Ninh không?"
Chiều thứ Bảy, Vu Hướng Dương về nhà trước.
"Tiền đâu?" Hướng Dương chìa tay ra, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nếu để đồng đội nhìn thấy Hạ Thanh Vân tới tìm hắn, thì hắn càng không thể giải thích rõ ràng được.
Vu Hướng Dương đáp: "Thứ Bảy này, tôi sẽ đến tìm cô. Cô đang ở đâu?"
Người phục vụ tra cứu một lúc rồi trả lời: "Người này đã ở chỗ chúng tôi mấy ngày, nhưng đã trả phòng từ lâu rồi."
"Bây giờ em biết phải đi hỏi ai đây?" Vu Hướng Niệm nói, "Dù anh có vội đến mấy, cũng phải đợi đến thứ Hai. Em hỏi rõ ràng,rồi anh xin nghỉ phép ra ngoài tìm cô ấy."
Vu Hướng Dương đếm kỹ số tiền, cất vào túi. Sau đó, hắn thậm chí không thèm liếc Hạ Thanh Vân một cái, lập tức đi thẳng đến quầy lễ tân của nhà khách.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.