Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 675
Ngô Hiểu Mẫn ngồi trên chuyến tàu hỏa về Bắc Kinh. Vừa xuống tàu, cô ta đã thấy khắp nhà ga dán đầy những tờ thông báo tìm kiếm ba đứa trẻ. Cô ta chăm chú đọc nội dung, trên môi nở một nụ cười quỷ dị.
Điều tra tiếp Ngô Hiểu Phong, hắn ta mấy tháng nay cũng không ở Bắc Kinh. Hắn đã đi Tấn Thành từ ba tháng trước và chưa từng trở về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Manh mối lại một lần nữa đứt đoạn, thêm một ngày nữa trôi qua vô ích.
Công an ngay lập tức tăng cường nhân lực, rà soát các con đường lân cận. Sau một ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy mảnh vải mà Tiểu Kiệt đã buộc trên bụi cỏ. Mọi người lại men theo dấu bánh xe, tìm được căn nhà gỗ kia. Tại đó, họ tìm thấy quần áo bị thay ra và những lọn tóc bị cắt.
Chương 675 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xe chạy xóc nảy, lượn lờ, Tiểu Kiệt không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, cũng hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Hơn nữa, tay bị trói chặt, miệng bị bịt kín, cậu chẳng thể làm gì được. Mặc dù có thể làm, cậu cũng không dám mạo hiểm, vì hai tên này có dao, nhỡ An An và Ca Cao bị thương thì sao?
Vẫn là ba đứa trẻ chỉ có một cái bánh bao, một chai nước. An An và Ca Cao đều đã hiểu chuyện. Khi Tiểu Kiệt bẻ bánh bao thành hai nửa chia cho chúng, chúng lại bẻ bánh bao của mình làm đôi, một nửa tự ăn, một nửa đưa cho Tiểu Kiệt.
Trời sắp sáng, lũ trẻ đã mất tích gần 60 tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An An sợ hãi nép vào người Tiểu Kiệt.
Kỳ Tuyết Sơn bắt đầu điều tra tình hình của Ngô Hiểu Mẫn.
Xe lại chạy thêm một quãng trên đường đất rồi mới dừng lại. Lúc này, mặt trời đã lên rất cao.
Phải rồi! Cô ta không thể tiếp cận những người trong gia đình Trình Cảnh Mặc, nhưng người khác thì có thể. Dù có canh chừng cẩn thận đến đâu, vẫn sẽ có lúc sơ hở.
Người lái xe muốn xuống xe đi vệ sinh. Tiểu Kiệt “ô ô” kêu lên. Hắn ta kéo miếng giẻ trong miệng Tiểu Kiệt ra, Tiểu Kiệt nói: “Chúng tôi muốn đi vệ sinh, hơn nữa chúng tôi đói bụng, muốn ăn gì đó!”
Tiểu Kiệt cố căng tai lắng nghe cuộc đối thoại giữa chúng và người ở trạm kiểm tra. Họ chỉ hỏi vài câu mang tính thủ tục. Họ nhìn qua cửa sổ xe, chỉ thấy tên đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ hai, còn ba đứa trẻ nằm rạp xuống, bị ghế che khuất nên không thể nhìn thấy.
Công an phân tích, nếu chúng biết thay trang phục để cải trang, thì chắc chắn cũng sẽ đổi xe. Hiện tại hoàn toàn không biết chiếc xe trông thế nào, màu gì, điều này càng gây khó khăn cho việc điều tra. Hơn nữa, đường ra khỏi Bắc Kinh có rất nhiều, chúng sẽ đi theo hướng nào?
Giải quyết xong, cả ba lại lên xe.
Cứ thế mà điều tra, hoạt động gần đây của hai anh em này đều rất bình thường, không có gì bất thường.
Tiểu Kiệt nhìn thấy ánh đèn từ trạm kiểm tra, trong lòng bùng lên một ngọn lửa hy vọng. Cậu chỉ mong có người có thể phát hiện ra bọn chúng.
Lại giống lần trước, khi Tiểu Kiệt dẫn Ca Cao đi vệ sinh, cậu đã lén xé một mảnh vải từ quần áo bên trong, buộc vào một bụi cỏ, và dùng đất viết biển số xe lên đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Hoài Khiêm và đồng đội vội vàng đến trạm xăng, nhìn thấy chuỗi vòng tay này, ông chắc chắn đó là của An An hoặc Ca Cao. Hai đứa nhỏ đeo nó hằng ngày, ông quá quen thuộc.
Cô ta nghe nói Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đang đi làm nhiệm vụ, đến Tết cũng không về nhà.
Trên đời này, làm gì cũng có thể, chỉ cần có tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy ngày nghỉ Tết, cô ta đã lên Tấn Thành và hiện tại vẫn chưa về.
Bọn chúng thực sự rất đói, bụng kêu "ục ục" không ngừng.
Tiểu Kiệt là người đầu tiên nằm xuống, An An và Ca Cao cũng làm theo.
Khi trời vừa hửng sáng, chiếc xe cuối cùng cũng đi qua một trạm kiểm tra. Khi còn cách một quãng, hắn ta đã dùng d.a.o găm kề vào cổ An An, đe dọa: “Tất cả nằm rạp xuống, không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, nếu không tao sẽ g.i.ế.c chúng mày.”
Tống Hoài Khiêm đột nhiên trợn tròn mắt: “Ngô Hiểu Mẫn! Lão Kỳ, giúp tôi điều tra người này!”
Tiểu Kiệt nhìn con đường phía trước, trong lòng tự hỏi, bọn chúng đã mất tích gần 40 tiếng đồng hồ, khi nào mới được tìm thấy?
Kỳ Tuyết Sơn kéo Tống Hoài Khiêm sang một bên, nhỏ giọng nói: “Đây hẳn là một vụ b·ắ·t· ·c·ó·c có mưu đồ từ trước. Ông nghĩ xem, nhà ông có đắc tội với ai không?”
Vốn là một người điềm tĩnh, không để lộ cảm xúc, thế mà khi nhìn hai bộ quần áo trẻ con và một bộ của một đứa lớn, Tống Hoài Khiêm thấy sống mũi cay xè, nước mắt không kìm được trào ra.
Đến trưa nay, Cục Công An nhận được tin tức, ở một trạm xăng nọ, có một chiếc xe buýt nhỏ màu đen không có biển số từng đổ xăng tại đó. Trong xe còn ném ra một chiếc chai nhỏ, bên trong có một chiếc vòng tay.
Ăn xong bánh bao, chúng lại bị trói lại, bịt miệng.
Tên mặc áo vàng đấtlại ra lệnh: “Nằm xuống nhanh!”
Trong 40 tiếng đồng hồ này, công an đã thông báo tới các trạm kiểm tra, cây xăng, nhà nghỉ… yêu cầu mọi người chú ý theo dõi ba đứa trẻ cùng chiếc xe.
Nửa năm nay, Ngô Hiểu Mẫn ban ngày vẫn đi làm ở đơn vị, cuối tuần hoặc sau giờ tan ca sẽ đến xưởng may hoặc trung tâm thương mại điện máy để xem xét tình hình kinh doanh. Cô ta không chỉ mở xưởng may và trung tâm điện máy, mà hơn ba tháng trước còn xin được giấy phép khai thác một mỏ than ở Tấn Thành.
Về phía Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di, họ đã gần hai ngày không chợp mắt. Sau khi báo án, Tống Hoài Khiêm tìm đếnKỳ Tuyết Sơn nhờ giúp đỡ. Kỳ Tuyết Sơn là một trinh sát kỳ cựu, hơn nữa lại có nhiều đầu mối, chắc chắn sẽ giúp được.
Chiếc xe lại từ từ lăn bánh, ngọn lửa hy vọng trong lòng Tiểu Kiệt cũng vụt tắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.