Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48
Cứ như vậy, ba gia đình, sáu người lớn và sáu đứa trẻ, mỗi người đeo một chiếc giỏ chứa đồ, cùng nhau đi bộ vào rừng dã ngoại.
Bọn trẻ đã chạy đi chơi xa. Người lớn uống nước, nghỉ ngơi một chút, ba người đàn ông đi vào rừng bắt đồ ăn.
Sau khi Trình Cảnh Mặc đi, Đổng Minh Hạo hỏi vợ mình, Vương Hồng Hương, “Sao em lại đồng ý đi? Nhỡ mụ la sát kia lại kiếm chuyện thì sao?”
Đổng Minh Hạo không thể phủ nhận Vu Hướng Niệm đúng là rất xinh, “Xinh đẹp có mài ra mà ăn được đâu !”
Ngoài Vu Hướng Niệm ra, chưa có ai từng đi dã ngoại bao giờ. Liễu Trân hỏi Tiếu đoàn trưởng, “Lão Tiếu, anh nói xem dã ngoại này có giống như chúng ta ở quê đi làm đồng mang cơm đi ăn không?”
Vương Hương Hồng hỏi lại: “Bác sĩ Ngô có xinh bằng cô ấy không?”
“Thế con thỏ của cậu đâu rồi?”
Trình Cảnh Mặc lắc đầu, nói: “Tôi phải bắt con thỏ giống y hệt con hôm qua.”
Vu Hướng Niệm gắp cái đùi gà ra bỏ vào bát Tiểu Kiệt, còn mình thì chỉ ăn một bát mì. Trình Cảnh Mặc nghĩ cô vẫn còn giận, nhưng thật ra Vu Hướng Niệm đã không giận nữa, chỉ là cô không muốn ăn mà thôi.
Vu Hướng Niệm lấy tấm vải trắng ra trải xuống đất, bảo mọi người đặt đồ ăn lên trên.
Trình Cảnh Mặc thấy mấy con thỏ, nhưng lại không bắt con nào. Đổng Minh Hạo và Tiếu doanh trưởng mỗi người đã bắt được hai con thỏ.
Một lát sau, Đổng Minh Hạo đi ra, nói với Trình Cảnh Mặc, “Vợ tôi và bọn trẻ cũng muốn đi, mấy giờ xuất phát?”
Đổng Minh Hạo mắng anh, “Bắt thỏ mà cậu cũng chọn lựa à?”
Nhà Đổng Minh Hạo có hai con trai, tuổi tác xấp xỉ Tiểu Kiệt, bọn trẻ cũng hay chơi với nhau. Trình Cảnh Mặc bước vào nhà Đổng Minh Hạo, mời cả nhà "đi dã ngoại" trên núi và giải thích ý nghĩa của từ này.
Đổng Minh Hạo trách cứ: “Sao cậu không đưa cho cô ấy con gà? Cậu không biết đại tiểu thư nhà cậu nổi cơn tam bành lên thì cả khu nhà ở đều phải run rẩy sao!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếu đoàn trưởng đáp: “Chắc là không khác mấy đâu.”
Liễu Trân tiếc rẻ nói: “Đồng chí Vu ơi, tấm vải tốt thế này mà lấy ra lót đồ vật, đạp hỏng mất.”
Đổng Minh Hạo không tin, “Em nói cô ấy ăn thịt người còn đáng tin hơn là ghen!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gặp đồng chí Ngô ở cổng khu nhà ở, nên tôi đưa cho cô ấy rồi.”
Đi bộ hơn một tiếng, mọi người tìm được một bãi đất trống, quyết định dừng chân ở đây để dã ngoại.
Trình Cảnh Mặc không hiểu "đi dã ngoại" là gì, Vu Hướng Niệm bèn giải thích một phen. Anh thầm nghĩ, chắc chẳng ai muốn đi cùng với vợ chồng anh đâu, nhưng vẫn thử sang nhà Đổng Minh Hạo hỏi xem sao. Anh và Đổng Minh Hạo cùng nhập ngũ một năm, lại luôn ở cùng một đơn vị, hai người sống với nhau cũng khá hòa hợp.
Vương Hồng Hương đang vá quần áo cho con, “Phó đoàn trưởng đã đích thân đến tận nhà mời, chúng ta cũng nên cho anh ấy một chút thể diện chứ. Hơn nữa, em thấy mấy ngày nay Vu Hướng Niệm đối xử với Tiểu Kiệt khá tốt, ngày nào cũng nấu cơm giặt giũ cho thằng bé, không còn như trước nữa.”
Trình Cảnh Mặc nghĩ ngợi một chút, “Chín giờ nhé.”
Con của Tiếu đoàn trưởng hôm qua nghe nói nhà Trình Cảnh Mặc và Đổng Minh Hạo có đồ ăn hoang dã, cũng nhao nhao đòi ăn.
Trình Cảnh Mặc nói thật: “Vu Hướng Niệm không ăn được thịt thỏ nên không vui. Ngày mai tôi sẽ vào núi bắt thỏ, cô ấy cũng muốn đi chơi.”
Đổng Minh Hạo nhíu mày nhìn anh, “Trong núi có tiên sao? Sao cậu lại nghiện đi thế?”
Vương Hồng Hương bật cười. “Vu Hướng Niệm không phải muốn ăn thịt thỏ đâu, cô ấy ghen đấy!”
Nghe anh nói vậy, Đổng Minh Hạo nhớ lại lời vợ nói hôm qua, hắn nói: “Vợ tôi bảo, Vu Hướng Niệm không phải muốn ăn thịt thỏ, mà là ghen tị.”
Đổng Minh Hạo cười chế giễu: “Chắc trong lòng cậu đang lén lút vui mừng lắm đấy! Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên cậu gặp Vu Hướng Niệm, cậu nhìn người ta nhìn đến ngây người luôn!”
Đổng Minh Hạo kể lại nguyên nhân.
Chương 48
“Tôi không biết cô ấy muốn ăn thịt thỏ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn trẻ thì rất phấn khích, trên đường đi luôn nô đùa, cười nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sáng hôm sau, Trình Cảnh Mặc vẫn dậy đúng giờ như thường lệ. Anh nấu cơm, cho vào hai chiếc hộp cơm lớn, rồi rán mười cái trứng tráng, làm thêm một món dưa chuột trộn nữa. Vì nhà không có gì nhiều, anh cố gắng làm nhiều nhất có thể. Sau đó, anh nấu mì làm bữa sáng, rồi mới đi gọi Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt dậy.
Anh trộn món gà hầm nấm từ hôm qua vào mì. Tiểu Kiệt hôm qua đã ăn một cái đùi gà, còn một cái nữa, anh liền bỏ vào bát của Vu Hướng Niệm.
Vu Hướng Niệm không bận tâm đến tấm vải, cười nói: “Chỉ cần có ích, thì không gọi là đạp hỏng.”
“Nhưng mà, sao nhà họ lại nghĩ ra chuyện đi dã ngoại thế nhỉ?” Cô ấy lại hỏi.
Trình Cảnh Mặc chuẩn bị đồ ăn xong thì cho vào giỏ, đổ đầy bình nước sôi để nguội. Vu Hướng Niệm cũng cho tất cả kẹo sữa còn lại vào giỏ, lại tìm một tấm vải trắng sạch sẽ để lót. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Cảnh Mặc sững sờ một lát, “Đừng nói linh tinh.”
Trình Cảnh Mặc về đến nhà, lại nghĩ đến nhà Tiếu doanh trưởng , lại thử vận may mà gõ cửa. Nhà Tiếu doanh trưởng có hai cô con gái và một cậu con trai, đều trạc tuổi Tiểu Kiệt. Nào ngờ, nhà Tiếu doanh trưởng cũng đồng ý đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.