Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133
Chương 133 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Cảnh Mặc quay mặt về phía mọi người, nói: “Tôi cưới Vu Hướng Niệm là tự nguyện, không có bất kỳ ai ép buộc.”
“…”
Lập tức có người hỏi: “Vậy còn anh với đồng chí Ngô thì sao?”
Ngô Hiểu Mẫn ấp úng. “Tôi… tôi chưa từng nói vậy…”
Vu Hướng Niệm thấy không khí đã đủ căng thẳng, đã đến lúc cô phải ra tay… Ừm… không đúng, đã đến lúc cô phải thể hiện sự cao thượng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một người khác giận dữ nói: “Cứ tưởng là thanh niên trí thức thế nào! Vậy mà có thể bịa đặt ra chuyện như thế này, những kiến thức cô học được đã đi đâu hết rồi!”
Những người này trước đây đều tin tưởng và đứng về phía bác sĩ Ngô. Giờ bị dối gạt, họ tức giận quay sang chất vấn Ngô Hiểu Mẫn.
Vu Hướng Niệm thắp một ngọn đèn dầu đi tắm. Những hạt mưa rơi lộp bộp trên mái nhà khiến lòng cô cũng xao động. Bên tai là giọng nói của Trình Cảnh Mặc khi nãy. Anh nói anh và Ngô Hiểu Mẫn chưa từng yêu nhau, chỉ là mối quan hệ đồng chí bình thường!
Cô hắng giọng nói: “Các chị dâu bình tĩnh! Nghe em nói vài lời!”
Đây là những lời trong lòng Trình Cảnh Mặc. Anh giờ chỉ muốn sống yên ổn bên Vu Hướng Niệm, anh không muốn những lời đồn thổi phá hoại mối quan hệ "lúc tốt lúc không tốt" củahọ.
Mấy người khác cũng hùa theo: “Chúng tôi cũng nhớ, chính miệng cô nói với chúng tôi, cô và phó đoàn trưởng Trình sắp kết hôn, nhưng bố của đồng chí Vu đã ép anh ấy cưới đồng chí Vu!”
“Hôm nay tôi nói rõ ràng như vậy, mong mọi người sau này đừng bàn tán những chuyện này nữa, sẽ làm tổn hại đến quan hệ gia đình của tôi và danh tiếng của chúng tôi.”
Ngô Hiểu Mẫn: “…”
Ngô Hiểu Mẫn bị mọi người vây quanh mắng chửi, mặt cô ta trắng bệch, những khuôn mặt trước mắt bắt đầu trở nên mờ ảo.
“Tôi thấy cô không chịu được cảnh người ta sống hạnh phúc, nên muốn chia rẽ họ!”
Cô tắm này rất lâu. Trình Cảnh Mặc tưởng cô xảy ra chuyện gì, gõ cửa gọi. Cô mới hoàn hồn.
Phùng Ái Cần nhìn cháu gái bị mọi người mắng chửi như vậy, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Bàta nắm chặt lấy Ngô Hiểu Mẫn đang thẫn thờ, kéo cô ta ra khỏi đám đông, lôi về nhà.
Trở về phòng ngủ, cô ngồi trên mép giường sấy tóc, ngẩn người. Trước đây vào giờ này cô sẽ làm việc, nhưng hôm nay mất điện, viết chữ hay đọc sách đều hại mắt. Cô chỉ ngồi im như vậy.
Lý Hoa Quế đương nhiên không hề nghe chính tai Ngô Hiểu Mẫn nói vậy, đây là kế hoạch các cô đã bàn trước, nhằm làm những người phụ nữ từng nghe Ngô Hiểu Mẫn bịa chuyện đứng ra chất vấn cô ta.
Giọng Trình Cảnh Mặc không lớn, nhưng đầy mạnh mẽ. “Tôi và đồng chí Ngô quen nhau qua mai mối. Đúng là có tiếp xúc vài lần, nhưng chỉ là mối quan hệ đồng chí bình thường, không phải yêu đương, càng không đến mức nói chuyện hôn nhân.”
“Tôi thấy cô là vì thích phó đoàn trưởng Trình mà nói bừa thôi!”
Lúc này Ngô Hiểu Mẫn mới hoàn toàn tỉnh táo, nước mắt tuôn ra, cô ta ôm mặt khóc nức nở!
“Cô không phải là đang bôi nhọ người ta sao?! Còn làm chúng tôi cũng đi theo cô bịa đặt!”
“Chính cô đã nói!” Một người phụ nữ khác chỉ thẳng vào cô ta, lớn tiếng, “Tôi nhớ rõ mồn một, hôm đó tôi đến phòng y tế tiêm, nói chuyện phiếm với cô, cô đã nói như vậy!”
Những người có liên quan đã đi hết, chỉ còn lại những người xem vẫn xì xào bàn tán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng cô bình thản: “Em nghĩ bác sĩ Ngô có lẽ là vì quá yêu chồng em, nên mới có ảo tưởng sẽ kết hôn với anh ấy! Có thể cô ấy chỉ ôm hy vọng sẽ khiến Trình Cảnh Mặc ly hôn với em để cưới cô ấy, nên mới nói vậy.”
Vừa về đến nhà, trời đổ mưa lớn.
Cô ta chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ, sao có thể nói những lời đó được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vu Hướng Niệm thấy Ngô Hiểu Mẫn đã đi, vở kịch cũng nên kết thúc. Cô kéo vạt áo Trình Cảnh Mặc, ra hiệu anh về nhà.
Lý Hoa Quế vừa dứt lời, lập tức có vài người phụ nữ đứng ra chất vấn. “Đúng vậy! Bác sĩ Ngô, chính cô đã nói với chúng tôi như vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này?”
Vu Hướng Niệm rất bất ngờ, và càng bất ngờ hơn là vui mừng, khi Trình Cảnh Mặc đã đứng ra bảo vệ cô. Điều đó chứng tỏ anh ấy sẵn lòng che chở cô!
Khóe miệng Vu Hướng Niệm cong lên một nụ cười rạng rỡ.
Ngô Hiểu Mẫn thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô ta vốn lo Trình Cảnh Mặc sẽ nói ra lý do vì sao hai người không thể tiến xa hơn, may mà anh chỉ nói nửa vời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện này đã nói rõ ràng rồi, sau này mọi người đừng nhắc lại nữa. Bác sĩ Ngô làm việc ở phòng y tế, làm sao có thể còn mặt mũi mà đối mặt với mọi người được nữa.”
Ngô Hiểu Mẫn còn chưa kịp hoàn toàn yên tâm, Lý Hoa Quế đã chen ra khỏi đám đông, chất vấn cô ta: “Bác sĩ Ngô, tôi nhớ chính miệng cô đã nói với tôi, cô và phó đoàn trưởng Trình sắp kết hôn, là bố của đồng chí Vu ép anh ấy cưới đồng chí Vu! Sao phó đoàn trưởng Trình lại nói khác ?”
Một người phụ nữ khinh bỉ phun một tiếng vào Ngô Hiểu Mẫn. “Thật là không biết xấu hổ!”
Một lúc sau, mất điện, cả khu nhà ở tối om.
“Đủ mất mặt chưa?!” Phùng Ái Cần giận dữ chọc vài cái vào trán Ngô Hiểu Mẫn mà mắng. “Có nhiều đàn ông như vậy, tại sao con cứ phải nhăm nhe một người đã có vợ? Con nói chuyện bịa đặt cũng phải xem đối tượng chứ! Tại sao con lại lôi cả Tổng tư lệnh vào chuyện này?!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.