Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13
"Không đói cũng phải ăn, báo chí nói rồi, thời gian ăn sáng tốt nhất là trước 8 giờ mà."
"Ăn nóng mới ngon, lát nguội sẽ có mùi tanh đấy." Vũ Hướng Niệm mở nắp cặp lồng, đẩy về phía Bạch Mai, "Mau ăn đi."
Đinh Vân Phi ghét bỏ bịt mũi lại: "Không thể nào, cô ta và phó đoàn trưởng Trình còn chưa làm chuyện đó."
Vũ Hướng Niệm giả vờ ngạc nhiên: "Đồng chí Bạch Mai, sao tớ lại ngửi thấy mùi xôi nếp cẩm nấu trứng gà nhỉ? Cậu đã ăn rồi à?"
Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, cô ta đã phải ăn hết bảy quả trứng gà, căng đến mức chỉ muốn nôn ra.
Bạch Mai cảm thấy tất cả nước canh đã dâng lên đến cổ họng. Sợ rằng chỉ cần mở miệng là sẽ nôn ra hết, cô ta chỉ có thể gật đầu một cái.
Cửa hàng bách hóa thời này thường mở cửa từ 8 giờ sáng và đóng cửa lúc 5 giờ chiều. Hướng Niệm thì 5 giờ mới tan làm, nên chỉ có thể đi vào giờ làm việc.
Vũ Hướng Niệm nhìn Bạch Mai ăn sạch sẽ mọi thứ trong cặp lồng, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Ngon lắm đúng không?"
Lúc này, Bạch Mai đang ngồi ở bàn làm việc, bụng no căng. Cô ta vừa lén lút trốn sau nhà kho ăn phần xôi nếp cẩm nấu trứng gà mà Đinh Vân Phi mua cho, tận bốn quả trứng, còn nhiều hơn phần của Vũ Hướng Niệm một quả. Bây giờ cô ta đang thỏa mãn ngâm mình trong dư vị ngọt ngào của bữa ăn "tình yêu", thỉnh thoảng lại ợ một cái vì ăn quá vội.
Vũ Hướng Niệm vẻ mặt không tin: "Nhưng tớ thật sự ngửi thấy mà. Bạch Mai, cậu hà hơi cho tớ ngửi xem nào."
Bạch Mai căm giận: "Cô ta nói, là anh tin sao? Anh xem cô ta hai ngày nay ăn uống không được, chẳng phải là dấu hiệu mang thai thì là gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Niệm Niệm, em vào thành phố làm gì thế?" Đinh Vân Phi hỏi.
Vũ Hướng Niệm cười: "Tất nhiên là được rồi."
Bạch Mai: "..."
Chương 13
Bạch Mai vội ngậm chặt miệng.
"Em muốn đến cửa hàng bách hóa mua một vài món đồ. Ngày mai em sẽ mua kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mang về cho mọi người."
Vũ Hướng Niệm nói tiếp: "Bạch Mai, hôm nay tớ muốn nhờ cậu làm thay tớ một chút công việc. Tớ có việc muốn vào thành phố."
Bạch Mai ợ một cái rất to: "Đinh Vân Phi, bên ngoài họ đang đồn là Vu Hướng Niệm mang thai đấy."
Bạch Mai suy nghĩ một lúc, mới nói: "Vậy cảm ơn anh Đinh nhé, lát nữa tôi ăn."
"Đồng chí Bạch Mai, tớ xin lỗi, vừa rồi tớ đã lừa cậu. Phần xôi nếp cẩm này là anh Đinh mua cho tớ, nhưng tớ lại không có khẩu vị để ăn. Tớ coi cậu như chị em tốt nên mới muốn nhường cho cậu ăn. Cậu đừng chê nhé, tớ thật sự chưa đụng vào một miếng nào hết!" Lời nói nghe chân thành đến mức cô chỉ thiếu giơ tay lên mà thề nữa là đủ bộ.
Dượng của Bạch Mai chính là trưởng phòng Hậu cần, Doãn Nguyên Khải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Mai: "..." Ngay lúc ấy, một cái ợ to tướng không thích hợp chút nào thoát ra khỏi miệng cô ta.
Bạch Mai: "Niệm Niệm, tớ bây giờ còn chưa đói bụng."
Đinh Vân Phi liên tục lắc đầu: "Anh chỉ mua cho mình em một phần thôi!"
Đinh Vân Phi nhìn Bạch Mai: "Đồng chí Bạch Mai, em đừng phụ tấm lòng của Niệm Niệm, mau ăn đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng tấm lòng chân thành của cô ấy lại không đổi được sự chân thành từ Bạch Mai. Bạch Mai và Đinh Vân Phi đều coi nguyên chủ như kẻ ngốc mà lừa gạt xoay quanh. Họ tâng bốc cô ấy trước mặt, nhưng sau lưng thì lại mưu tính hại cô ấy.
Bạch Mai lúc nào cũng vậy. Mỗi khi chủ cũ của cơ thể này mua đồ, cô ta lại nhờ vả đủ thứ. Chủ cũ coi Bạch Mai là bạn, biết cô ta kinh tế khó khăn nên mỗi khi giúp mua đồ, nếu Bạch Mai không đưa tiền, cô ấy cũng không đòi. Thậm chí còn thường xuyên tặng quần áo, váy vóc cho Bạch Mai.
Đinh Vân Phi và Bạch Mai đồng thanh: "Không có!"
Ơ? Phần của cô ta không phải đã ăn rồi sao? Sao lại có thêm một phần nữa? Không phải! Vũ Hướng Niệm làm sao biết Đinh Vân Phi đã mua cho mỗi người một phần?
Ánh mắt nghi hoặc của Bạch Mai hướng về phía Đinh Vân Phi vừa bước vào. Đinh Vân Phi khẽ nháy mắt ra hiệu, bảo cô ta đừng nói lỡ miệng.
Quản lý kho hàng, bình thường thì chẳng có việc gì. Thỉnh thoảng có các đơn vị đến nhận, trả lại đồ đạc, nên cần kiểm kê và ghi chép lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe những lời đầy mùi "trà xanh" này, chính Vũ Hướng Niệm cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Niệm Niệm, xà bông thơm và kem dưỡng da của tớ hết rồi. Cậu có thể tiện mua giúp tớ không?" Bạch Mai hỏi.
Nói xong, cô lại quay sang nhìn Đinh Vân Phi: "Anh cũng mua cho cô ấy một phần rồi đúng không?"
Ngừng một chút, cô lại làm ra vẻ buồn bã, tiếc nuối: "Nếu cậu chê không muốn ăn, tớ cũng không ép. Tớ chỉ có một tấm lòng tốt... Hầy! Không ngờ lại làm cậu khó xử. Là tớ không nghĩ chu toàn, tất cả là tại tớ."
Vũ Hướng Niệm rời khỏi văn phòng, đi tìm trưởng phòng Hậu cần xin phép.
Vũ Hướng Niệm giận dỗi trừng mắt nhìn hắn: "Ai bảo anh nói !" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta hạ giọng nói thêm: "Em nghe dượng em nói, cả khu nhà cán bộ đều đã đồn ầm lên rồi."
Bạch Mai tức giận trừng mắt nhìn Đinh Vân Phi một cái, nhưng hắn lại lén ra hiệu bằng mắt. Cô ta bặm môi, gồng mình ăn hết phần xôi nếp cẩm nấu trứng gà còn lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.