Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120
Chương 120
“Nào nào! Chúng ta cụng ly một cái!” Vừa nói, ông ta vừa cầm hũ rượu của mình cụng vào hũ của Đinh Vân Phi.
Đinh Vân Phi nghe thấy tiếng, bước ra từ phòng khách: “Chào chú, chào thím.”
Bạch Mai mặc xong quần áo, đi đến trước mặt Đinh Vân Phi, nâng mặt hắn lên. “Vân Phi, em đã trao thân cho anh rồi, anh nói bây giờ phải làm sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đinh Vân Phi mua hai cân thịt lợn và hai cân rượu trắng đến nhà Bạch Mai. Điều kiện để Bạch Mai tha thứ cho hắn là hắn phải đến nhà ăn cơm, mặt đối mặt xin lỗi cô ta.
Bạch Mai uất ức lau khóe mắt: “Em gọi người làm gì? Gọi họ đến, chẳng phải là làm hại anh sao?”
Đinh Vân Phi từ chối: “Tôi không uống được nhiều như vậy đâu, cô rót cho tôi một chút, tôi mời chú một ly là được rồi.”
Anh rể? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong bữa cơm, bố Bạch Mai lôi hết những lời đã học được ra, hết lời khen ngợi Đinh Vân Phi. Hắn được khen đến mức lâng lâng. Hai người uống hết hũ rượu đầu tiên, lại tiếp tục rót đầy hai hũ nữa, uống cạn.
Hắn bực tức đấm vào đầu mình, gầm lên: “Cô không đẩy tôi ra được, thì không biết gọi người sao?!”
Bố mẹ Bạch Mai rửa vội bùn đất trên người, đi vào phòng khách cùng nhau ăn cơm. Bạch Mai rót cho bố và Đinh Vân Phi mỗi người một hũ rượu nhỏ. Hũ tuy nhỏ nhưng cũng đựng được khoảng bốn, năm lạng rượu.
Bố Bạch Mai ngồi trên ghế, mặt mày trầm xuống. Mẹ Bạch Mai nức nở lau nước mắt: “Sao lại ra nông nỗi này chứ! Con Mai nó vẫn còn là con gái nhà lành mà, sau này phải sống sao đây!”
Bố Bạch Mai nói: “Rót đi rót lại phiền lắm. Uống được bao nhiêu thì uống, không miễn cưỡng.”
Hai người em trai của Bạch Mai từ ngoài về, thấy bữa ăn thịnh soạn thì không kìm được mà ch** n**c miếng. Thấy một người đàn ông mặc quân phục ngồi trong phòng khách, họ không khỏi hỏi: “Anh là anh rể tương lai của bọn em à?”
“Đinh liên trưởng đến chơi đấy à!” Bố Bạch Mai vội vàng tiến lên chào hỏi, khuôn mặt tươi cười niềm nở. “Thường xuyên nghe con Mai nhắc đến cậu, nói cậu chiếu cố nó nhiều lắm. Chúng tôi làm cha làm mẹ phải cảm ơn cậu thật nhiều!”
Cái chăn bị kéo ra, Đinh Vân Phi nhìn thấy trên giường còn có một Bạch Mai tr*n tr**ng nằm đó.
Bạch Mai mở cửa, rụt rè bước ra ngoài. Đinh Vân Phi do dự một lúc rồi cúi đầu đi theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đinh Vân Phi nhìn khuôn mặt Bạch Mai gần ngay trước mắt, trong lòng đột nhiên thấy ghê tởm, hắn đẩy mạnh cô ta ra rồi vội vàng mặc quần áo vào. Hắn cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng ký ức duy nhất chỉ là hắn và bố Bạch Mai ăn cơm, uống rượu. Những chuyện sau đó, hắn không thể nào nhớ ra nổi!
Những lời này, ông ta đã cố tình nhờ một ông giáo già trong thôn dạy cho.
Cùng lúc đó.
Cô ta lại nói: “Anh chẳng phải vẫn luôn nói muốn cưới em sao? Em cũng vì tin anh nên mới trao thân cho anh! Anh tự nhìn đi!”
Đinh Vân Phi nhíu mày. Hắn chỉ muốn làm "em rể" của người khác thôi. Bạch Mai dù có trang điểm thế nào cũng không bằng Vu Hướng Niệm, huống chi Vu Hướng Niệm còn có một gia đình tốt như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong mơ màng, hắn nghe thấy tiếng gà gáy liên tiếp, sau đó là một tiếng thét thất thanh, vang vọng cả ngôi nhà. Hắn mở mắt ra, thấy mẹ Bạch Mai đứng ở cửa, tay che miệng, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. Hắn cũng giật mình hoảng sợ, vội vàng bật dậy. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, hắn mới nhận ra mình không mặc gì cả. Hắn cuống quýt túm lấy cái chăn trên giường, che chắn lấy thân mình.
Đinh Vân Phi cũng uống một ngụm.
Bạch Mai chỉ vào chỗ cô ta vừa nằm, trên đó còn một vệt máu đỏ.
Đinh Vân Phi bị dọa choáng váng, mắt đờ đẫn, đứng đó không nhúc nhích. Bạch Mai bình tĩnh rời giường, mặc quần áo vào. “Hôm qua anh say rồi. Bố mẹ em dọn giường ở phòng khách cho anh ngủ. Ai ngờ nửa đêm anh lại chạy vào phòng em. Anh khỏe quá, em không đẩy ra được.”
“Phanh!” một tiếng, mẹ Bạch Mai đóng sập cửa lại, giọng run rẩy từ ngoài vọng vào: “Hai đứa mau mặc quần áo vào rồi ra đây nói chuyện!”
Đinh Vân Phi được khen ngợi, có chút ngượng ngùng. “Chú, thím đi cả ngày vất vả rồi, mau vào nhà ăn cơm đi ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đinh Vân Phi đẩy mạnh cô ta ra: “Cút ngay!”
Lúc này, bố mẹ Bạch Mai đi làm về. Bạch Mai và mẹ cô ta liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Cộp cộp cộp!” Tiếng gõ cửa vang lên, cùng với tiếng mắng của bố Bạch Mai. “Hai đứa ra đây cho tao! Chúng mày không biết xấu hổ, tao vẫn còn muốn cái mặt già này!”
Bố Bạch Mai lại tiếp tục nịnh nọt: “Đinh liên trưởng khôi ngô tuấn tú, tuổi trẻ đã là liên trưởng, tiền đồ vô lượng lắm đây!”
“Không có đâu ạ.” Đinh Vân Phi khách sáo từ chối. “Bạch Mai rất chăm chỉ, hiểu chuyện mà.”
Đinh Vân Phi đau khổ ôm mặt, rồi lại liên tục đấm vào đầu mình. Bạch Mai tiến lên, kéo tay hắn. “Vân Phi, em đã trao thân cho anh rồi, chúng ta kết hôn đi. Xe đạp, đồng hồ em đều có rồi, anh chỉ cần cho bố mẹ em một chút tiền cưới hỏi là được.”
Về sau, Đinh Vân Phi chẳng còn nhớ được gì nữa!
“Anh là đồng nghiệp với chị em thôi.” Đinh Vân Phi sợ họ không hiểu “đồng nghiệp”, nên nói thêm một câu, “Là người cùng làm việc với nhau.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.