Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110
Vu Hướng Niệm không phủ nhận. Có lẽ vẫn chưa đến mức thích, nhưng cô rất trân trọng Trình Cảnh Mặc, có lẽ là đã động lòng rồi...
Vu Hướng Niệm ước chừng tác phẩm này khoảng năm mươi vạn từ, tính ra là một nghìn đồng. Cô khá hài lòng với mức giá này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trưa hôm đó, ngay khi nhận được điện thoại của Vu Hướng Niệm, Trình Cảnh Mặc liền nói chuyện này với Tiểu Kiệt. Hai người đàn ông, một lớn một nhỏ, bắt đầu một vòng chờ đợi mới, chờ Vu Hướng Niệm nhanh chóng về nhà.
Mặt Khâu Dương lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu sau mới nói: "Anh cảm thấy, Trình Cảnh Mặc cưới em không phải do ba em ép buộc đâu." Hắn vội vàng lái câu chuyện đi khỏi mình.
Khâu Dương gật đầu đồng tình: "Một là bối cảnh của em, hai là... con người của em."
Mẹ của Tôn Dã Xuyên đã hồi phục rất tốt, cuối cùng Vu Hướng Niệm cũng có cơ hội nói chuyện với ba của Tôn Dã Xuyên về chuyện phiên dịch.
Vu Hướng Niệm không cảm xúc: "Thế anh ấy cưới em vì cái gì? Bối cảnh của em sao?"
Khâu Dương muốn ở lại Thượng Hải thêm một thời gian, nhưng bị Vu Hướng Niệm uy h**p nên đành phải về Nam Thành. Hai người trở về đúng vào phút chót.
Chương 110
Vu Hướng Niệm liếc mắt một cái, tỏ vẻ "em đều hiểu": "Em tôn trọng bất kì xu hướng tính d·ụ·c nào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trung tâm thương mại ở Thượng Hải lớn hơn Nam Thành nhiều, hàng hóa cũng phong phú và thời thượng hơn. Vu Hướng Niệm mua cho Tiểu Kiệt một bộ xếp gỗ, mua cho Trình Cảnh Mặc một chiếc bút máy, và mua cho mình một bộ quần áo.
Vu Hướng Niệm nghiến răng ken két: "Đàn ông các anh thật thực dụng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khâu Dương trợn tròn mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi: "Còn có chuyện này sao?"
Mấy ngày nay, hễ có thời gian, Vu Hướng Niệm lại lôi Khâu Dương ra luyện tập, chỉ để ngày mùng 1 tháng 8 tới đây có thể cho Trình Cảnh Mặc một bất ngờ.
Họ chờ mãi đến tận tối ngày ba mốt tháng bảy, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Hai người im lặng không nói một lời, ủ rũ về phòng ngủ. Tinh thần tốt đẹp mấy hôm trước, trong đêm nay chẳng còn lại chút gì.
Khâu Dương nói: "Hồi đó anh đã nhìn ra rồi, ánh mắt hắn nhìn em không giống người khác. Vừa dịu dàng lại vừa khắc chế. Ít nhất là hắn có cảm tình với em."
Cô dừng lại một chút, rồi giận dỗi nói: "Anh không biết đâu, người phụ nữ mà Trình Cảnh Mặc thích, đáng ghét c·h·ế·t đi được! Bên ngoài thì tỏ ra là người hiểu biết, nết na, nhưng thực chất là một bạch liên hoa ! Có phải đàn ông các anh đều thích loại 'bạch liên hoa' này không?"
Khâu Dương nhìn Vu Hướng Niệm vừa ăn vừa cười ngây ngô, hắn bĩu môi, khinh bỉ nói: "Em thích Trình Cảnh Mặc rồi đúng không!"
Khâu Dương đồng ý: "Có thằng đàn ông nào mà không thực dụng hả ?"
"Đúng vậy! Hồi em ở nước ngoài, hai người họ đã tính chuyện cưới xin. Sau đó em về, ba lại bắt anh ấy cưới em."
Khâu Dương bất mãn: "Cái gì mà 'đàn ông các anh'? Đừng có vơ đũa cả nắm. Anh không thích loại người đó đâu!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vu Hướng Niệm thành thật: "Không có ạ, cháu chỉ ở nước ngoài một thời gian, thường ngày thích đọc sách ngoại văn."
"Con người em?" Vu Hướng Niệm ngạc nhiên hỏi.
Vu Hướng Niệm nghe vậy, càng có động lực hơn!
Vu Hướng Niệm và Khâu Dương từ bưu điện đi ra, hai người cùng vào tiệm cơm quốc doanh ăn.
Vừa hay, nhà xuất bản đang chuẩn bị dịch một tác phẩm tiếng Anh. Ba của Tôn Dã Xuyên yêu cầu Vu Hướng Niệm dịch thử vài đoạn ngay tại chỗ, và ông rất hài lòng.
Vu Hướng Niệm có chút chán nản: "Anh ấy có người trong lòng rồi, nghe nói hai người sắp kết hôn. Là do ba em ép anh ấy cưới em."
"Đồng chí Vu, cô cũng từng đi du học sao?"
Ba của Tôn Dã Xuyên nói, nếu tác phẩm này dịch tốt, sau này có thể tăng giá, hơn nữa ông cũng sẽ giới thiệu các nhà xuất bản khác tìm cô dịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối mùng một tháng Tám, quân khu tổ chức một bữa tiệc giao hữu. Hoạt động này mỗi năm chỉ có một lần, các gia đình quân nhân ai cũng từ chiều đã bắt đầu sửa soạn, chuẩn bị đi cùng chồng con đến tham gia.
Khâu Dương cảnh giác nhìn cô: "Em đừng có nói linh tinh, anh không thích ai cả! Anh chỉ viết cho vui thôi!"
Vu Hướng Niệm nghiến răng nghiến lợi: "Thế thì anh ấy càng đáng ghét hơn! Có tình cảm với em lại quay ra thích người khác, sau đó lại quay lại cưới em!"
Ba của Tôn Dã Xuyên lập tức quyết định giao tác phẩm này cho Vu Hướng Niệm phiên dịch, giá là hai đồng một nghìn từ, thanh toán theo tháng.
Khâu Dương nói: "Chuyện đó rất bình thường. Em không thích hắn, chẳng lẽ hắn không được thích người khác à? Nhưngem có chỗ dựa hơn người phụ nữ kia, sau này lại còn đồng ý cưới hắn, tất nhiên hắn phải cưới em rồi!"
Khâu Dương thấy Vu Hướng Niệm vẻ mặt như thiếu nữ mới biết yêu, lắc đầu ngao ngán, nói: "Thích hắn cũng tốt. Hãy sống thật tốt với hắn."
Vu Hướng Niệm cười nham hiểm, nhìn thẳng vào Khâu Dương: "Những lời nói "yêu thương" của anh, em biết là viết cho ai đấy?"
Chưa nói đến điều kiện bên ngoài của Trình Cảnh Mặc, chỉ trong khoảng thời gian chung sống này, Vu Hướng Niệm đã bị sự nội tại của hắn hấp dẫn. Sự giáo dưỡng của hắn như đã khắc sâu vào xương tủy, cảm xúc ổn định, luôn tôn trọng và bao dung người khác, kiên định và có trách nhiệm, dù cô có gây chuyện hay lười biếng không hề oán trách... Càng ở bên nhau, cô càng phát hiện ra hắn có rất nhiều ưu điểm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.