Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 517
“Không phải thì sao có thể khiến cậu mê muội đến thế? Anh bạn, đừng để cuối cùng cả tập đoàn Tịch thị cũng bị người ta lừa đi đấy.”
Tịch Kính lắc đầu: “Chưa. Cô ấy gần đây bận, đợi cô ấy bận xong đã.”
Chương 517 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chính lúc ấy, Tịch Kính mới chợt nhận ra — thì ra anh không biết gì nhiều về cô cả. Không biết thói quen, không rõ hành trình, thậm chí không có lấy một điểm tựa chắc chắn nào để tìm kiếm. Nhưng anh cũng không hối hận. Bởi tình cảm vốn nảy sinh từ những khoảnh khắc bất ngờ, đẹp đẽ theo cách riêng. Chỉ cần được giấu kín trong lòng, cái niềm vui thầm lặng ấy cũng đủ để nuôi dưỡng anh rất lâu. Dù không danh phận, dù chẳng có hồi đáp, anh vẫn thấy hạnh phúc.
Bùi Châu quả nhiên không hề nghi ngờ. Ngược lại, nhìn Tịch Kính hoàn toàn lún sâu vào, anh cũng không thể làm gì được. Trong mồm anh vẫn không quên bảo vệ em gái: "Em gái tớ vốn dĩ đã tốt rồi." Người khác dựa vào đâu mà nói xấu em gái anh?
Câu nói này lại khiến Bùi Châu lo lắng. Nghe cứ như Tịch Kính đã gặp phải một “tra nữ”. Chẳng lẽ Tịch Kính đơn thuần đến mức bị cô gái kia cố ý treo mà vẫn tự nguyện ?
Tịch Kính gật đầu đồng ý, tiếp tục hỏi: "Vậy em gái cậu có đối tượng chưa?"
Hơn nữa, thời điểm trở về cũng hoàn toàn bất định. Tịch Kính hiểu rõ tính chất công việc đặc thù của cô, nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác thấp thỏm khi nhiều ngày liền không nhận được một chút tin tức nào. Một lần, anh gom hết dũng khí gọi điện cho cô, nhưng đầu dây bên kia chỉ báo tắt máy. Tin nhắn gửi đi, cũng không có hồi âm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Châu lúc này không đề phòng gì cả, điểm đến em gái một cái liền thao thao bất tuyệt: "Đúng thế, chính là Tiểu Điềm Điềm. Lần trước ở đám cưới Chu Vũ cậu gặp rồi đấy. Em gái tớ đương nhiên không có vấn đề. Con bé sẽ không lừa dối ai đâu. Em gái tớ đơn thuần lắm."
“Cô ấy không có.”
"Đúng vậy, cô ấy rất tốt!" Tịch Kính không đầu không đuôi đáp lại một câu. Thấy Bùi Châu ăn gần xong, anh đứng dậy nói: "Tớ về trước đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù Tiểu Điềm Điềm vẫn đang trong kỳ nghỉ, nhưng nhiệm vụ lại quan trọng hơn bất kỳ chuyến nghỉ ngơi nào. Lần đi này, ngoại trừ Bùi Từ có thể nắm được một chút tin tức, tất cả thông tin liên quan đến cô đều bị bảo mật nghiêm ngặt.
"Chưa. Em gái tớ còn nhỏ lắm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy đến bây giờ cậu vẫn không biết cô ấy có người yêu chưa?”
“Cô ấy giỏi hơn tôi nhiều. Tôi chỉ là nhờ phúc của bố mẹ, còn cô ấy thì tự thân vươn lên.”
Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Bùi Châu mới lẩm bẩm một câu: "Không đúng. Cậu ta vừa nói là có ý gì ? Dù có tốt thì cũng không liên quan gì đến cậu ta."
Khóe miệng Bùi Châu co giật. Ai vậy chứ? Nghe như chẳng có người này tồn tại. Mặc dù đã bước sang thời đại mới, nhưng Bùi Châu vẫn không nhịn được hỏi: “Tịch Kính, cậu không phải đã gặp hồ ly tinh đấy chứ?”
“Cô ấy làm gì mà bận thế? Bận hơn cả ông chủ tập đoàn xuyên quốc gia như cậu à?”
Tịch Kính nhíu mày. Anh tuy lớn lên ở nước ngoài nhưng không phải là không biết văn hóa dân tộc. “Cô ấy không phải.”
Tịch Kính đáp: “Cô ấy gần đây khá bận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tịch Kính từ chỗ Bùi Châu có được câu trả lời mình muốn, anh lập tức quay trở lại dáng vẻ quý công tử nghiêm túc, có giáo dưỡng như bình thường.
Bùi Châu nghe vậy mới yên tâm, chỉ cần không bị chơi đùa là được. “Vậy hai người đã chính thức ở bên nhau chưa?”
Tịch Kính lo lắng Bùi Châu sẽ nhận ra, anh kịp thời bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi. Cậu chắc chắn cũng không muốn có người nói xấu em gái cậu đâu. Đừng nói cô ấy sẽ lừa dối tớ, cô ấy sẽ không đâu. Cô ấy thật sự rất tốt." Chỉ cần không phải đối diện với Tiểu Điềm Điềm, chỉ số thông minh của anh hoàn toàn không có vấn đề, ít nhất là "vượt trội" hơn so với người đang đứng ở trước mặt anh.
Tịch Kính hơn Bùi Châu ba tháng, bình thường họ hay gọi thẳng tên nhau. Chỉ khi nào Bùi Châu lo lắng thật sự mới gọi Tịch Kính là “anh bạn”. Anh hy vọng có thể đánh thức Tịch Kính. Dù sao chuyện này nghe thật sự quá phi lý.
Chính cậu đã nói với tôi.
Anh lặng lẽ chờ đợi cô, nhưng Bùi Châu thì đặc biệt lo lắng. Gần đây thấy Tịch Kính lại trở về dáng vẻ cuồng công việc, trong lòng anh ẩn chứa một nỗi bất an. Anh khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, chặn Tịch Kính lại và hỏi: “Cô gái cậu thích thế nào rồi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.