Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 332
Ở Nam Thành có một tập tục lâu đời: trước khi cưới, cô dâu chú rể phải nhờ một người khéo tay, lại có gia đình yên ấm, may cho hai người một bộ quần áo. Người ta tin rằng như thế, cuộc sống hôn nhân sau này cũng sẽ trọn vẹn, hòa thuận. Đây là truyền thống, mà hôn sự thì là chuyện hệ trọng cả đời, nên chẳng ai dám xem nhẹ.
Sáng hôm sau, anh thức dậy với tràn đầy năng lượng, thậm chí còn cố ý nói với Phương Tri Ý: "Vợ ơi, em có thấy hôm nay anh trẻ ra không?"
Nhưng bữa sáng còn chưa ăn xong, họ đã nghe thấy tiếng Lý Đoan Ngọc giận dữ ở ngoài cửa: "Sao lại có người như vậy chứ? Thật sự không biết xấu hổ!" Tiếp theo là giọng khuyên giải của bà Đào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì phải sang trông Quả Quả, hai vợ chồng không ăn sáng ở nhà. Khi họ đến, mẹ Lý đã để phần lại cho họ. Bé Quả Quả vẫn đang ngủ, hai người đẩy nôi của bé ra phòng khách. Họ vừa ăn cơm vừa trông bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai vợ chồng nhìn nhau. Mẹ/mẹ vợ là người hiền lành, vậy đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Lý Đoan Ngọc nghe vậy thì yên tâm: "Tuy hai đứa chưa muốn có con ngay, nhưng vẫn phải giữ gìn sức khỏe đấy, đừng tham công tiếc việc quá, biết không?" Vì sức khỏe của con gái, bà vẫn luôn lo lắng. Bà sợ khi mang thai con gái sẽ không khỏe. Vậy nên đợi hai năm để bồi bổ sức khỏe cũng tốt.
“Anh? Lớn tuổi?” Vốn chẳng bận tâm đến chuyện con cái, nhưng nghe hai chữ “lớn tuổi” thì anh lại khựng lại. Chưa đầy ba mươi, sao đã tính là già? Anh cả cũng ngoài ba mươi mới làm bố cơ mà.
"Được ạ, con không bận gì đâu." Dù sao mấy ngày này cô cũng nghỉ ngơi, nên đến giúp mẹ.
Lúc Phương Tri Ý thành thân, bà cũng theo lệ ấy mà lo chu toàn. Nay đến lượt Ngư Ngư, cha mẹ không ở bên, thế là bà lại thay mặt, gánh vác mọi việc lớn nhỏ.
"Vậy được rồi. Mai mẹ đi khoảng 10 giờ sáng, hai đứa cứ sắp xếp thời gian đến là được, không cần đi sớm quá đâu, khó khăn lắm mới được nghỉ, cứ nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Dạng Dạng, mai con có bận không?"
“Nhưng… lỡ có người cười anh lớn tuổi rồi mà chưa có con thì sao?”
Lời nói đó khiến Phương Tri Ý lườm anh một cái.
“Không có không có.” Phương Tri Ý vội vàng đưa tay che miệng anh, cười xoa dịu: “Chủ yếu là so với em thôi. So với em thì anh… đúng là lớn rồi.”
"Mẹ yên tâm đi, mẹ nhìn xem, sức khỏe con tốt lắm!" Phương Tri Ý làm động tác "tú cơ bắp" khoe khoang.
"Cũng không cần chăm sóc nhiều đâu, Quả Quả giờ ngủ nhiều lắm. Chỉ cần ở bên cạnh thôi."
Bùi Từ nắm lấy tay vợ, kéo cô vào lòng: "Đương nhiên là anh đã suy nghĩ kỹ rồi." Cô có thể không biết, nhưng từ khi cô đồng ý làm người yêu anh, anh đã nghĩ đến tất cả những chuyện này.
"Nếu không bận thì sang đây giúp mẹ trông Quả Quả. Mai Văn Quân và Ngư Ngư đều có ca phẫu thuật, bệnh viện không cho nghỉ. Mẹ phải đi gặp chị Long để nhờ chị ấy may cho Ngư Ngư hai bộ quần áo cưới."
Phương Tri Ý thuận thế quàng tay qua cổ anh, ghé lại hôn khẽ rồi thì thầm:
"Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc thằng bé cẩn thận."
"Được, được rồi." Lý Đoan Ngọc gật đầu, sau đó múc hai bát canh từ trong nồi ra: "Con mang sang cho Tiểu Bùi, mỗi người một bát."
“Anh không sợ chúng ta cưới nhau lâu mà vẫn chưa có con, người ta sẽ nói ra nói vào à?”
Chương 332
Phương Tri Ý đi ra mở cửa: "Mẹ, sao mẹ về sớm vậy? Có chuyện gì xảy ra ạ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi khi nấu canh, Lý Đoan Ngọc luôn cho các con uống bát đầu tiên, bà nói bát đầu tiên là bổ dưỡng nhất. Dù hơi mê tín nhưng đó là truyền thống tốt đẹp, thể hiện tình yêu của cha mẹ dành cho con.
Bùi Từ đang ở ngoài ôm Quả Quả, đi đến cửa bếp nói: "Mẹ cứ yên tâm đi ạ, mai con cũng nghỉ ngơi, con và Dạng Dạng cùng trông Quả Quả." Dù hai người chưa muốn có con, nhưng tiện thể có Quả Quả, họ có thể tập làm bố mẹ.
“Ai dám?” Bùi Từ bước chậm lại, giọng chắc nịch: “Vả lại, đời sống của chúng ta, đâu cần để người khác quyết định.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mẹ, có chuyện gì không ạ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối hôm đó, khi hai người về nhà, Phương Tri Ý nói chuyện với Bùi Từ về những gì mẹ cô đã nói: "Bùi Từ, anh thật sự đã suy nghĩ kỹ chuyện tạm thời chưa có con chưa?" Hôm nay nếu mẹ cô không nhắc, cô đã quên mất tuổi của anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.