Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 303
“Có khi Bùi Từ cả đêm chẳng chợp mắt đâu. Nhìn bộ dạng kia thì chắc nóng ruột đến mất ngủ rồi.”
Thái Văn Quân dỗ con ngủ xong thì trở lại phòng của em chồng, thấy em chồng ngồi trên mép giường, để mặc cho người khác lăn lộn, cô khẽ cười, “Dạng Dạng vẫn còn mơ ngủ sao?”
Về ngôi nhà của riêng họ.
Ừm. Về nhà.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, lồng ngực anh đã dâng tràn niềm hưng phấn khó tả, hạnh phúc ấy còn ngọt ngào và mãnh liệt hơn bất kỳ chiến dịch thắng lợi nào mà anh từng tham gia.
“Ngày thường con muốn ngủ đến trưa cũng được, nhưng hôm nay thì không. Chẳng lẽ để Bùi Từ đến đón mà cô dâu vẫn còn trùm chăn ngủ à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe con gái cằn nhằn, Lý Đoan Ngọc liền trừng mắt:
Chương 303
Từ nay trở đi, anh cũng có một mái ấm thuộc về mình. Nơi nào có Tri Ý, nơi đó chính là nhà. Không cần phải trở về ký túc xá lạnh lẽo nữa.
Bùi Từ quả thật cả đêm không chợp mắt. Cha mẹ không thể tới dự, vì vậy Thủ trưởng Thái cùng dì Thư sẽ thay mặt nhà trai. Trời còn chưa sáng rõ, anh đã tới nhà Thái Thiệu Hoài, đón ông và Thư Thụy Chi về ngôi nhà mới của mình và Tri Ý để tọa trấn, coi như giữ thể diện cho hôn lễ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Bùi Từ dẫn theo cả một đoàn người, Thư Thụy Chi lập tức lấy hộp kẹo trái cây và kẹo đường đã chuẩn bị sẵn, vừa đưa vừa dặn dò kỹ lưỡng:
“Mới có sáu giờ hơn thôi mẹ, Bùi Từ đâu có đến sớm thế…”
Phương Tri Ý nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia, bất giác nhớ lại lúc anh tỏ tình với mình — đỏ tai, lúng túng đến mức nói cũng không trôi chảy. Đến giờ quả thật có tiến bộ, nhưng cái dáng vẻ trẻ con ấy vẫn chưa hề thay đổi.
“Anh hôn vợ của anh thì sợ gì?”
Thái Văn Quân đứng bên cạnh bật cười, liếc về phía cửa sổ:
“Thấy chưa, may mà dậy sớm.”
“Chứ sao nữa, chưa đến sáu giờ mà mẹ đã gọi em dậy rồi.”
Chỉ bốn chữ nhẹ tênh, vậy mà tim Bùi Từ lại nhảy dựng như được ban thưởng. Anh lập tức ngoan ngoãn như một chú cún lớn, nhanh nhẹn quàng tay ôm lấy cô vợ nhỏ, nụ cười ngốc nghếch không kìm nổi mà tràn ra:
“Anh có chứng nhận hẳn hoi đấy nhé!”
“Mẹ ơi! Bùi Từ mang người đến rồi!”
Đặc biệt, khi đến nhà họ Phương, trong sân và ngoài ngõ đều đứng đầy người. Thấy chú rể đến, mọi người liền lớn tiếng chúc mừng và hò nhau gọi cô dâu. Bùi Từ càng phát kẹo mừng vui vẻ hơn.
“Lát nữa các con đi đón dâu, hễ gặp ai trên đường thì nhớ phát kẹo cho họ. Đây là Bộ trưởng Tống đích thân dặn dò đấy, không được keo kiệt đâu, mỗi người phải phát nhiều một chút.”
Trong đầu anh thậm chí còn hiện lên viễn cảnh tương lai: trong nhà sẽ có thêm tiếng cười trẻ con, mỗi ngày tan ca về, mở cửa ra liền thấy vợ đang chờ, còn mấy đứa nhỏ lon ton chạy tới gọi “ba”.
Ngay cả Tiểu Quả Quả, mới hơn một tháng tuổi, cũng mở mắt vào lúc sáu giờ. Tuy nhiên, cậu bé chỉ ê a vài tiếng rồi nhìn cô Tri Ý đang trang điểm một lát rồi lại ngủ say. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đào Quế Vân lập tức gật đầu hưởng ứng:
“Đúng đấy, cưới xin phải dậy sớm mới lấy may. Mọi thứ đều phải mới mẻ, tốt lành.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Miền biên cương mùa đông lạnh thấu xương, trời hừng đông cũng đến rất muộn. Thế nhưng hôm nay, cả nhà họ Phương đều dậy từ tinh mơ. Không khí hệt như có một ngọn lửa ấm áp đang bập bùng cháy sáng, đuổi hết giá lạnh ra ngoài hiên.
Bùi Từ vừa nói vừa đắc ý vẫy vẫy tờ giấy hôn thú trong tay, giọng điệu kiêu ngạo như một đứa trẻ khoe chiến lợi phẩm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bình thường cô vốn ngủ rất say, thế mà chẳng hiểu vì sao tối qua lại trằn trọc mãi. Rõ ràng chuyện kết hôn đã định từ lâu, vậy mà tim vẫn cứ bồn chồn, loạn nhịp như lần đầu đi thi. Đến khi vừa chợp mắt được một lát, mẹ đã gõ cửa gọi dậy, khiến cả người cô giờ đây mệt mỏi rã rời.
Ai ngờ, lời còn chưa dứt thì bên ngoài đã vang lên tiếng kêu hốt hoảng của Phương Tri Lễ:
“Được rồi, về nhà thôi.”
Thực ra, cả Tống Trinh và Lý Đoan Ngọc đều muốn tổ chức linh đình cho con cái, nhưng xét đến tình hình lúc này, làm quá rầm rộ e không thuận. Thế nên họ mới chọn cách mua thật nhiều kẹo, từ kẹo trái cây đến kẹo đường, phát dọc đường đi. Người đi theo càng đông, kẹo phát càng nhiều, tiếng cười nói hòa cùng vị ngọt lan khắp, thế là không khí cũng rộn ràng chẳng kém gì một đám cưới lớn.
Giọng điệu gấp gáp như thể không phải đón dâu, mà là kéo cả đội quân tới cướp người.
Cô khẽ thở dài, khóe môi cong lên, rồi đưa tay ngoắc ngoắc:
Phương Tri Ý thấy chị dâu đã tới, liền ngả người vào vai chị, rầu rĩ gật đầu:
Phương Tri Ý lẩm bẩm trong miệng, giọng nhỏ như muỗi kêu:
Ban đầu mấy anh phi công đi cùng Bùi Từ nghĩ giờ còn sớm quá, kẹo sẽ không phát được hết, ai ngờ vì Bùi Từ quá hào phóng, thấy ai cũng phát cả nắm, mới sáu rưỡi sáng mà cả khu viện đã nhộn nhịp hẳn lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.