Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 287
Nghe Bùi Từ thong thả kể lại mấy chiêu “mặt dày” mà mình từng áp dụng, Phương Tri Lễ lập tức hiểu ra vì sao em gái mình lại bị tên này lừa gọn. Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, gào vào điện thoại:“Bùi Từ, cậu đúng là đồ c·h·ó! Tôi đã nhìn nhầm cậu ! Tôi coi cậu là anh em tốt, vậy mà cậu lại dùng cái mặt dày đó để lừa gạt em gái tôi à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiện tại, Bùi Từ còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Phương Tri Ý:
“Thật sao?” Bùi Từ thoáng sững lại, mắt mở to đầy ngạc nhiên. Việc Phương Tri Lễ có người trong lòng khiến anh không khỏi tò mò.
Không thể không nói, Bùi Từ quả thật rất hiểu Phương Tri Lễ. Đúng như anh đoán, người kia vẫn chưa theo đuổi được. Sau này, khi bí quá, Phương Tri Lễ bắt buộc phải "hư tôn hàng quý" gọi cho Bùi Từ xin kinh nghiệm.
“À mà, trên thư khen viết gì thế ạ? Không phải kiểu ‘Chúc mừng đồng chí Phương đã đạt được thành công…’ chứ?”
“Vâng, em biết rồi.”
Nhưng rồi nghe cô nói cả nhà vẫn chưa biết người đó là ai, Bùi Từ chỉ khẽ nhếch môi. Anh không cần nghĩ cũng đoán được — tám phần là Phương Tri Lễ vẫn chưa theo đuổi được cô gái ấy.
Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc Phương Tri Ý đã phải trở về viện nghiên cứu.
Phương Tri Ý lập tức ôm n.g.ự.c như sợ tim rớt xuống.
Anh nghĩ thầm: nhỡ đâu cách này không ăn thua, thì cũng phải chuẩn bị sẵn phương án dự phòng.
Bùi Từ đang dọn dẹp đồ thì chợt nhớ ra, giọng nghiêm túc khác hẳn ban nãy.
“Chuyện gì vậy?” Phương Tri Ý ngẩng đầu nhìn.
“À, còn một chuyện này.”
Từ dạo ấy, anh gần như không bao giờ để cô chạm vào nước lạnh. Chị dâu bảo, chỉ cần giữ ấm thì sẽ đỡ hơn. Lúc chưa chính thức ở bên nhau, anh âm thầm giúp cô giặt quần áo. Đến khi xác định quan hệ, toàn bộ đồ của cô đều do anh giặt, không để cô phải động tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khi em giặt cái đó, nhớ đun nước ấm. Đừng nghĩ trời nóng mà dùng nước lạnh, nếu không lại đau bụng đấy.”
“Thật sự là do thủ trưởng tự tay viết ạ?”
Trời ạ, đây đúng là một phần thưởng quá đặc biệt. Phương Tri Ý chỉ muốn xoay một vòng ngay tại chỗ. Cô đã nóng lòng muốn được nhìn thấy rồi.
Anh nói nhẹ như sợ chạm vào chỗ yếu ớt nhất của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hôn thư của chúng ta, do chính tay thủ trưởng cấp cao viết. Cha nói, đợi chuẩn bị xong sẽ có người đích thân mang đến căn cứ. Chúng ta có thể trưng bày vào ngày cưới.” Bao gồm cả câu "Cân quắc không nhường tu mi, hồng nhan càng hơn nhi lang", sau này sẽ là phương châm giáo d·ụ·c của gia đình.
“Không phải. Thủ trưởng viết: ‘Cân quắc không nhường tu mi, hồng nhan càng hơn nhi lang’.”
Ngày chia tay, Bùi Từ không có nhiệm vụ bay.
Chương 287
Đàn ông với nhau, anh còn lạ gì. Nếu đã tán đổ rồi, có khi Tri Lễ đã khoe khoang khắp nơi từ lâu, chứ làm gì có chuyện giữ kín như bưng thế này.
Bùi Từ cười nhạt: “Vậy thì đừng hỏi kinh nghiệm của tôi nữa.”
“À, anh hai em… có người mình thích rồi.”
Cô biết thủ trưởng có nét chữ thư pháp cực đẹp. Nếu được tận tay ông viết thư khen, lại còn ký tên, thì đây đúng là một vinh dự đủ để… khoe khoang vài đời. Gia bảo truyền đời là đây chứ đâu!
Phương Tri Lễ nghẹn một lúc, rồi hậm hực nuốt giận:
“Ngày ấy… của em sắp đến rồi.”
“Oa!!!”
Giọng anh trầm xuống, xen chút nghiêm khắc nhưng vẫn mềm mại. Anh biết bây giờ sức khỏe cô đã khá hơn nhiều, nhưng nước ở biên cương là tuyết tan từ Thiên Sơn, lạnh thấu tận xương, chẳng ai động vào mà không rùng mình.
Phần thưởng vật chất thì có gì đáng nói. Đó là chuyện hiển nhiên. Phần thưởng danh dự do chính tay thủ trưởng cấp cao viết tặng mới là vinh dự lớn nhất.
“Cái gì ạ?”
Anh đích thân ra nhà ăn lấy cơm trưa, mang về để hai người ăn cùng trong phòng.
“Thôi được, chuyện này tính sau. Tiếp tục nói nói, còn cách nào nữa không?”
“Cái này… cái này nhất định phải đóng khung mạ vàng, treo ở phòng khách, làm gia bảo cả đời!”
Hồi mới quen, lần đầu thấy cô tái nhợt vì đau bụng, anh hoảng hốt đến mức đứng ngồi không yên. Sau đó, anh mới biết đó là hậu quả của việc hồi nhỏ cô phải uống nhiều thuốc, nên mỗi khi bắt đầu chu kỳ đều mệt mỏi hơn người khác.
Bùi Từ bật cười, đó là mấy lời quá khuôn mẫu.
“Dạng Dạng,” anh dặn, vừa đặt túi đồ vào tay cô, “đường đi không dễ chịu đâu, em nhớ ăn no. Nếu ngồi xe thấy mệt thì bảo tài xế dừng lại nghỉ một chút, đừng cố.”
Phương Tri Ý bỗng bật mí: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Từ tính nhẩm: cô về nhà được vài ngày thì chắc chắn “ngày ấy” sẽ đến, mà khi đó anh lại không ở bên cạnh… Ý nghĩ ấy khiến lòng anh thoáng nhói, giống như sắp bỏ mặc ai đó trong lúc yếu đuối nhất.
“Hả? Không phải viện nghiên cứu đã phát thưởng vật chất rồi sao?”
Thấy cô gái nhỏ vui vẻ, Bùi Từ cười cưng chiều nói: “Đúng, nhất định phải là gia bảo. Không chỉ vậy, cha anh còn xin cho chúng ta một thứ khác.”
Tất nhiên, đó là câu chuyện của sau này.
Biết vậy, Bùi Từ đã chuẩn bị riêng cho cô một túi đồ: thịt khô, hoa quả sấy, mấy chiếc bánh nướng thơm lừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Phương Tri Ý lập tức nghiêm túc:
“Dạng Dạng, lần thử nghiệm này thành công, thủ trưởng cấp cao đã đặc biệt tặng em một phần thưởng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.