Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Hoa văn.
Linh Nhạc bất ngờ. “Thật sao?”
“Lần tới ta sẽ thắng.”
“Hai ngươi muốn biết thông tin gì?”
Thấy Linh Nhạc nhìn mình, An Sinh không tiếc lời khen.“Ừm, rất giỏi.”
Linh Nhạc đập tay nhẹ lên bàn “Đúng, chính nó. Cảm giác này thực sự rất sảng khoái, nếu giờ có ra đấu trường tớ đảm bảo hạ gục được mười người thực lực tương đương.”
Sau một hồi loay hoay, Linh Nhạc vui mừng chạy ra sân khoe với An Sinh.
“Cô ta chỉ thuộc một gia tộc nhỏ không đáng nói trong trong thành. Đến học phủ chỉ là với tư cách Học tử, bản thân cũng có chút năng lực.”
Điều này chứng tỏ, kim long không có bất kỳ năng lực nguyên tố nào.
An Sinh gật đầu. “Được, lần tới cùng đấu một trận.”
An Sinh thấy cô ra ngoài hét lớn cũng làm thế đưa tay ra hiệu nhỏ tiếng. Linh Nhạc cũng thấy được làm theo hô nhỏ. “Làm được rồi.”
Hắc Liên Hoa.
Linh Nhạc nghe vậy liền dừng lại, rất tự nhiên chào hỏi.
Bị cô làm cho buồn cười, cậu tiến đến nhìn thứ đồ trong lọ kia. Dược được pha chế tỏa ra mùi hương đậm đặc và thơm. Mới vậy đã khiến tinh thần sảng khoái hơn.
Hồn khí trong cơ thể cuồn cuộn đi khắp kinh mạch để xoa dịu cơn đau. Cùng lúc đó, loại dược kia thấm vào từng lớp da thịt như ngàn mũi kim đâm sâu vào.
Bành Lục một đường đuổi theo An Sinh và Linh Nhạc, hai người lại vô tâm mà đi. Rơi vào bế tắc hắn đành hét lớn.
An Sinh nhìn hắn ta xem như không hiểu ánh mắt đó. “Người có năng lực nhất trong gia tộc đó ở cấp bao nhiêu?”
Linh Nhạc cùng An Sinh đều bất ngờ đưa tay đối chiếu nhau. Tuy Nhiên có khác biệt.
An Sinh không nói gì, Linh Nhạc cũng không tiếp lời. Như chợt nhớ ra điều thú vị, Bành Lục lại hướng hai người hỏi.
“Còn nữa…”
“Được! Ta miễn phí cho các ngươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“An Sinh, nhìn này, nhìn này. Thành công rồi.”
Linh Nhạc xuất Hồn dạng thứ hai của mình ra. Lúc này vẫn là đóa hoa sen nhỏ thưa thớt vài cánh hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 22: Hoa văn.
“Ngươi chắc cũng biết đến vụ việc sáng nay?”
An Sinh lâu nay vẫn không giấu Linh Nhạc điều gì, cậu thẳng thắn. “Ừ.”
Không nghĩ đến còn có người phũ phàng như vậy, Bành Lục rất nhanh lấy lại tinh thần lôi kéo khách hàng cho danh tiếng tương lai của hắn.
Bành Lục lắc đầu. “Ba năm tổ chức một lần. Còn có, người tham gia chỉ giới hạn từ hai mươi tuổi trở xuống.”
An Sinh đưa kim long ra ngoài. Ngay lúc thấy hoa sen, nó liền lập tức tiến đến bay vòng quanh bông hoa. Giống như bông hoa là bảo vật của nó vậy.
“Gia thế của tóc vàng như thế nào?”
Bên ngoài, Hồn khí xung quanh căn nhà dao động mãnh liệt, nhưng lại cùng lúc đó biến mất không dấu vết. Hiển nhiên nếu hai người còn ý thức, nơi cổ tay trái của họ lại xuất hiện dị tượng. Số Hồn khí khổng lồ kia chớp mắt đã bị hút vào toàn bộ.
“Không sao đâu, có một số người vừa gặp đã không thích. Cậu cứ xem như thấy khúc gỗ đi, đừng quan tâm làm gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi chuyện vừa xong, Bành Lục cũng chú ý đến Linh Nhạc. Hắn không bất ngờ nhiều ngược lại cười tươi đón người.
Linh Nhạc tự điều chế thuốc mấy hôm nay, tuy thất bại nhiều nhưng cũng không hẳn vô ích. Mỗi một lần lại cho cô một kinh nghiệm mới. Ví như nguyên liệu phải nghiền nát, lọc kỹ, loại bỏ bộ phận có độc...
Cô cố gắng chen vào đám người, vừa hay lại là lúc cả đám đang chia tiền thưởng. Bành Lục cười đến gian xảo nhận lấy số tiền lời lại hẹn khách nhân lần tới tìm đến hắn đặt cược. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khi bước vào bồn ngâm, An Sinh tức khắc cảm nhận được đau đớn trên da thịt. Trong sách nói, ngâm được đến khi nào màu nước chuyển trong suốt thì thành công. Hiện tại nước đang là màu xanh đậm.
“Đây không phải là hai vị thiên tài mới đến sao. Ta đây không gì là không biết, mười viên Hồn thạch trung cấp cho một lần.”
Linh Nhạc nhìn hai bàn tay đã máu thấm một mảng, vẫn tiếp tục ý chí mà ngâm hết phần dược.
Khi An Sinh tỉnh lại, trời bên ngoài cũng đã dần sáng. Vừa hay đi ra ngoài cũng bắt gặp Linh Nhạc đang đi ra. Hai người không hẹn cùng nhau mỉm cười.
“Tại sao vậy?”
An Sinh lắc đầu mà cười, sau lại đem thắc mắc về chút cảm nhận còn sót lại hôm qua nói ra. Cậu cảm thấy khi gần kết thúc, dường như Hồn khí đã dao động mãnh liệt. Cũng tại lúc đó chúng cũng biến mất vào hư vô.
An Sinh lúc này lại im lặng. Hay nói đúng hơn là không biết trả lời thế nào. “Không biết.”
Linh Nhạc nghe vậy trầm ngâm, cô hướng cổ tay trái lên nhìn. Vậy mà dưới ánh sáng trong phòng lại lấp lánh lên ánh hoa văn nơi cổ tay.
Linh Nhạc gật đầu tán thành “Tớ cũng vậy. Trong cơ thể, Hồn khí chảy rất thuận. Hồn hải xoay chuyển như linh động hơn.”
Đến khi dần mất đi ý thức về thời gian, cả hai dần cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn. Đau đớn dần tan biến, thay vào đó, cơn đau chuyển thành luồng khí thanh mát du tẩu khắp kinh mạch đến Hồn hải. Luồng khí ấy lại từ Hồn hải phân ra mọi nơi.
An Sinh để vài món đồ lên bàn, lại ra lệnh cho nó phá hủy. Rồng ta vẫn là chiêu thức cũ, nhìn đồ vật và phá nát chúng.
“Khoan đã, hai ngươi không có hứng thú với Thiếu chủ Đặng Viêm sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn lọ dược chỉ có hai giọt tinh khiết nhất, An Sinh hiểu được hẳn Linh Nhạc phải vất vả đến như thế nào.
Bành Lục một bộ dạng không mấy quan tâm, cười cười. “Dù sao các ngươi có Gia chủ bảo hộ, nếu thực sự có chuyện sẽ an toàn mà thôi.”
Bành Lục tận tình giải thích. “Cũng giống như trận đấu hôm nay, nhưng các ngươi sẽ phải đấu loại và từng bước tiến vào vòng cuối cùng. Nghe nói giải thưởng rất đáng giá.”
“Cao nhất chỉ có Hồn Sư cấp ba - Trung cấp Hồn Sư.”
“Còn nữa, ta biết một số nơi có bảo vật. Tuy giá hơi cao nhưng thông tin không phải là không có ích.”
Linh Nhạc vui vẻ mà cười, sau đó hai người đều ăn ý đi vào phòng.
An Sinh hỏi lại. “Các ngươi vừa rồi là đang làm gì?” Bành Lục nghe vậy cười đáp. “Bọn ta đặt cược vào trận đấu, vừa rồi là nhận tiền thưởng về thôi.”
An Sinh nghe vậy, vừa nhấp ngụm trà liền nói. “Hẳn là Hồn Khí trong hồn hải đậm đặc hơn?”
Thiếu niên tóc xanh, gương mặt cũng thanh tú. Chỉ là nói hơi nhiều. An Sinh nhìn Bành Lục một lượt mà đánh giá.
Linh Nhạc nghe thấy thông tin hữu ích liền bắt tay Bành Lục cảm ơn. An Sinh nhận thấy vậy, bất động thanh sắc kéo cô ra xa. Sau lại hướng Bành Lục nói cảm ơn rồi đi mất.
Hàm răng cơ hồ dùng hết sức cắn chặt lại để chịu đựng cơn đau kinh khủng kia.
Số lần thất bại cũng tốn rất nhiều dược liệu, nhưng thành quả cho lại thì đáng để chi ra.
“Tớ không sao.”
“Năm nào cũng tổ chức sao?”
An Sinh là mờ ảo một con rồng cuốn đủ một vòng cổ tay. Linh Nhạc lại là một đóa hoa sen. Chỉ là hoa văn thực sự rất mờ, giống như chưa đủ năng lượng vậy.
Linh Nhạc hiếm khi thấy lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô vỗ vai An Sinh.
Linh Nhạc nghe vậy có chút hứng thú. “Giải đấu Hồn Sư?”
An Sinh như vô tình nghĩ đến một khả năng. Nếu là mở cuộc thi, nhân tài chắc chắn sẽ được trọng dụng. Người tìm kiếm nhân tài cũng không ít, hẳn là có cả các học viện.
Hết chương 22: Ngâm dược kiểu vậy chắc c·hết lâm sàng ngàn lần.
An Sinh khó hiểu với cách giải thích của cô, như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Linh Nhạc vui vẻ đưa An Sinh một lọ, bản thân lại cầm một lọ về phòng. Lúc này cả hai bắt đầu quá trình cải tạo hồn thể. Nếu nói khi ở khu mỏ thạch, họ có thể hấp thu số lượng lớn Hồn Thạch thì đúng là tư chất như vậy.
“Ba tháng nữa, gia tộc Đặng có tổ chức giải đấu Hồn Sư quy mô lớn. Các ngươi có dự định tham gia không?”
Tuy nhiên, nếu có thể nâng cao lên thì hãy nâng cao lên mức độ cao nhất. Đối với hai người, đây hoàn toàn là có lợi.
“Thế nào?”
“Thật.”
Nghe vậy Linh Nhạc mới xem như an tâm. Cô tiếp tục đi học pha chế loại thuốc mà hai người họ tìm được ở thư viện ngoài thành. An Sinh thì đi chuẩn bị bữa tối.
Đấu trường đã giải tán gần hết nhưng một nhóm người ồn ào khiến cả hai chú ý. Linh Nhạc thấy thú vị liền kéo cậu theo.
An Sinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Có lẽ lần tới hắn cũng nên thử, biết đâu có thể kiếm được một khoản.
Cô có đưa ý niệm của mình vào nhưng vẫn không có kết quả. Đóa hoa vẫn không nhúc nhích hay triển khai bất cứ một chiêu thức gì.
An Sinh thấy vậy nhanh nhẹn tiến đến kéo Linh Nhạc ra. “Đi thôi.”
Linh Nhạc gật đầu như đã hiểu. An Sinh lại suy tính cho lần cá cược sắp tới. Nếu là năm nào cũng có, hắn có thể cược lớn. Nghĩ liền nói, An Sinh hướng Bành Lục đang ngồi trước mắt.
An Sinh đem cảm nhận về sự thay đổi trong cơ thể ra nói. “Rất tốt, cảm giác cơ thể nhẹ hơn rất nhiều. Nhạy bén hơn với Hồn khí xung quanh.”
Đặng Viêm nhìn An Sinh cùng Linh Nhạc. Hắn đứng dậy bỏ lại một câu rồi mới đi.
Nói đoạn hắn tiến gần Linh Nhạc như dụ trẻ nhỏ. “Thế nào, tiểu muội có hứng thú không?”
Hồn lực trong cơ thể cuộn theo chữa trị và hồi phục. Ngược lại dược sẽ phá nát chúng. Cứ như vậy, quá trình lặp đi lặp lại đến ngàn lần. Linh Nhạc mặt đã không còn huyết sắc, An Sinh cũng không đỡ hơn là bao.
Bành Lục cũng không làm hắn thất vọng, rất nhanh đã nói đến điểm này. “Không những vậy, các lão sư ở học viện đông Đại Lục cũng đến. Cơ hội được ưu ái đến học viện tốt là không thiếu. Vậy nên các ngươi cũng cố gắng để nhận được một lá thư mời vào học viện nha.”
Linh Nhạc một đường theo An Sinh về đến khu nhà nhỏ của hai người. Phát hiện cậu có chút lạ, cô dò hỏi. “Không thích Bành lục sao?”
Bành Lục không giấu, hơi nhún vai. “Ta biết.”
Bành Lục thở dài, tiến đến nói. “Ta gọi Bành Lục, lần đầu gặp mặt.” Nói đoạn, hắn tiến lại chỗ khán đài ngồi xuống. Đợi hai người An Sinh tới mới hỏi.
Lần này cũng cảm ơn các bạn độc giả đã tìm đến và đọc.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến hai người rơi vào nghi vấn. Có khi nào là thực sự chưa đủ năng lượng?
“Ta là Linh Nhạc, đây là An Sinh.”
Bành Lục nhìn theo bóng lưng hai người, mắt hắn tỏa ra lệ khí khó thấy được. Nếu hắn không sai, ánh mắt của tên nhóc kia như nhìn thấu con người hắn vậy. Đây là kẻ đầu tiên khiến Bành Lục hắn phải đề phòng khi ở Đặng phủ. Hắn sẽ nhớ rõ cái tên này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.